Thu thi chuyen ngay xua (phan 14)




Vừa bước ra khỏi phòng thì tôi bị Toản cùn chặn lại với thái độ khiêu khích và ánh mắt tinh quaí :




 - Mày giỏi lắm ! Tao không ngờ là mày đóng kịch khá như thế .




 Tôi xì một cái rồi lách sang bên . Lúc này không nên dây với hủi . Mày muốn chơi với tao thì hẹn dịp khác nhé . Tôi chẳng ngán gì Toản mặc dù nó có biệt danh là vua cùn . Có lần đang chọc đá ong để làm gạch xây công trình phụ cho đơn vị thì chẳng hiểu vì sao nó cãi nhau với mấy thằng . Bọn kia cậy đông định ùa vào đánh nó . Chẳng oong đơ gì , tiện cái xà beng nó vụt luôn . May là thằng kia kịp tránh ch­ứ không thì nát đầu . Từ đó chẳng đứa nào dám dây vào nó nữa . Nó cũng không thích cà khịa với ai . Thỉnh thoảng Toản cũng ra sân đá bóng nhưng nó đá bình thường lắm . Nó thường được gia đình " tắc tế " nên hay cùng mấy thằng bạn đồng hương la cà quán xá .




 - Mày có võ mà cũng sợ tao à ? - Toản khích khi tôi vừa lách qua .




 - Tao đ. sợ thằng chó nào nhưng nếu mày muốn gì thì hẹn lúc khác .




 - Tại sao không phải lúc này ?




 - Mày muốn gì ?




 - Tao muốn biết sự thật .




 - Sự thật về cái gì ?




 - Về câu chuyện giữa mày và ông Hoàng .




 - Mày lên đại đội mà hỏi ông ấy .




 - Tao đéo thích mày nhưng cũng đéo tin mày ăn cắp , lại càng không tin là ông Hoàng xử sự đơn giản như vậy .




 - Vậy thì mày tin cái điều gì ?




 - Tao tin là mày và ông Hoàng đang đóng kịch . Tao nể ông ấy nên muốn giúp mày một tay .




 - Mày thì giúp được cái đếch gì mà nói phét .




 - Hê hê , tao là con ma xó . Thằng nào ăn cắp cũng phải mang ra quán . Tao biết rõ những quán nào chứa chấp đồ ăn cắp . Tao cũng biết những thằng nào chơi thân với những quán ấy . Mày cứ nghĩ đi rồi khi ra chơi tao sẽ nói tiếp .




 Toản nháy mắt rồi vọt lên trước . Tôi bước vào lớp chỉ trước thầy giáo có mấy bước chân .




Hôm nay thầy giáo cho ôn lại phần lý thuyết cấu tạo động cơ nên tôi và Tuấn có nhiều thời gian tranh thủ trao đổi với nhau bằng cách viết ra giấy . Thằng này khá tỉnh khi đến lớp sớm chọn một bàn phía góc phòng và xí chỗ cho tôi .Trong tiết đầu , hai thằng khoanh vùng những đối tượng bị nghi ngờ . Ngoaì mấy thằng đã được chỉ tên , bọn tôi còn đưa ra mấy đứa n­ữa và phân loaị , xem xét các mối quan hệ bạn bè trong đơn vị và thái độ trong mấy ngày nay . Giờ giải lao thứ nhất , tôi chạy đến chỗ thầy cùng đám bạn thích tiếu lâm tán lếu láo . Toản ghé qua góp vào một câu khá thô rồi đánh mắt sang tôi . Tôi hơi nháy mắt và gật gù với nó . Hắn cười tỏ vẻ hiểu ý rồi bỏ đi . Sang tiết học sau , bọn tôi lại bàn đến lực lượng bên mình . Tuấn đề nghị kéo Nam vào cuộc , tôi gạt đi . Nhưng nó viết một hơi mấy cái gạch đầu dòng thế này : " - Thằng này khôn ranh nên được việc - Nó mà biết là có chỉ đạo của cấp trên thì sống chết cũng theo tới cùng - Cho nó làm chân liên lạc với ông Hoàng thì không thằng nào nghi ngờ " . Tôi đành đồng ý với Tuấn . Không ngờ cái thằng bỏ bạn trong khó khăn này lại rất được việc . Đặc biệt nhất là Nam có một sáng kiến khiến Hoàng cử người cùng nó thực hiện ngay trong giờ tăng gia buổi chiều . Sáng kiến của Nam là lấy phân bắc tươi loãng quét vào tre mây ở tất cả những lối mà lính tiểu đoàn thường vượt rào trốn ra ngoaì doanh trại . Như vậy tạm thời nếu muốn ra ngoaì mà không qua cổng gác thì lính tiểu đoàn tôi chỉ có thể xuyên qua khu vực cơ quan trung đoàn hoặc là vượt sân bóng và trèo qua hàng rào dây thép gai . Mang đồ ăn trộm thì chắc chẳng thằng nào có gan đi qua những nơi sáng trưng ánh đèn và đông người ở khu cơ quan trung đoàn bộ . Sáng kiến của thằng này làm cho bọn tôi tập trung được l­ực lượng rải dọc hàng rào khu sân bóng đá .




 Giờ giải lao thứ hai tôi và Tuấn rủ nhau đi giải . Hải và Sinh cũng bám theo . Bọn chúng chưa biết chuyện . Có nhiều ánh mắt nghi kỵ dõi theo mấy thằng tôi . Khi quay trở lại thì tôi bị Bảo cùng mấy thằng đồng hương bên lớp vô tuyến chặn đường . Bảo hơi nháy mắt cho tôi và tỏ ra hùng hổ :




 - Thằng Nghĩa ra đây bọn tao muốn nói chuyện riêng với mày .




 Hải gầm gừ định vọt lên nhưng Tuấn kịp kéo lại :




 - Chuyện đồng hương của chúng nó thì mình không nên xen vào .




 Tôi lấy mặt khinh khỉnh theo bọn Bảo ra bãi cỏ cạnh vườn rau . Có nhiều người thấy vậy háo hức tưởng sắp lại được xem một trận thư hùng giữa " gà cùng một mẹ " .




 Bảo tiến lại túm cổ áo của tôi và rất nhanh thả vào đó một cục giấy nhỏ . Nó rít lên :




 - Bây giờ mày nói thật đi . Mày có ăn cắp hay không ?




 - Bỏ tay ra ! Mày muốn nói chuyện tử tế hay là thích đánh nhau với tao ?




 Tôi quát lên giận dữ và gỡ tay Bảo ra khi đã bấm nhẹ báo tin là đã hiểu nhau . Bảo dùng dằng không buông cổ áo tôi . Vì muốn khoe võ ra oai nên tôi bất ngờ xoay tay . Bàn tay Bảo vừa rời cổ áo thì tôi đã luồn áp sát và bốc thằng bạn ném qua vai . Tôi giơ chân đạp mạnh nhưng đến sát bụng Bảo thì dừng lại :




 - Mày không phải là đồng hương thì hôm nay tao xin mấy dẻ xương sườn . Mẹ kiếp , mày muốn chơi quân tử với tao thì kiếm thầy học nghệ vài năm nữa nhé .




 Cả bọn ùa vào vờ can ngăn , chửi bới . Hải không biết là đóng kịch nên chạy lại bô bô chửi Bảo . Mấy thằng khác đứng gần đấy hô lên " Đánh nhau nữa đi cho vui chúng mày ơi ! " 




Mẩu giấy của Bảo ghi " Anh Hoàng đã cho bọn tao đã biết chuyện rồi . Thằng Bốn vừa sang kéo bọn thằng Hà ra một chỗ kín thì thầm . Thái độ lấm la lấm lét . Bọn tao sẽ theo dõi chúng nó , mày cứ yên tâm . Có gì thì thằng Quân sẽ liên lạc . " . Đang cùng Tuấn châu đầu bàn về mẩu tin thì tôi giật mình nghe tiếng thầy giáo :




 - Đồng chí Nghĩa lên bảng .




 Thầy bảo tôi trình bày lại nội dung ôn tập . Mặc dù hôm nay tôi không tập trung nghe bài nhưng vì toàn là kiến thức đã học nên tôi trả lời vanh vách . Hỏi vặn tôi mấy câu vẫn thấy tôi trả lời ngon , thầy cười :




 - Thôi anh về chỗ và đừng có chơi cờ ca rô nữa nhé . 




 Giờ học buổi chiều . Toản báo tin là Hà không ngủ trưa và đi ra ngoaì mua thuốc lá . Sau đó Quân sang cho biết là thấy Hà vào quán lão Phòng nhưng lại đi vào nhà trong . Tôi và Tuấn hồi hộp , như vậy là đã có thể khoanh vùng được các đối tượng chính . Bây giờ còn phải bí mật theo dõi xem lúc nào bọn chúng tẩu tán đồ ăn trộm . Hai thằng lại viết viết gạch gạch và cuối cùng cũng lập được một kế hoạch hành động cụ thể . Tuấn đưa bản kế họach cho Nam để nó chuyển đến Hoàng .




 Trời ngớt mưa nên bọn tôi vẫn ra sân đá bóng như thường lệ . Hoàng vẫn không tỏ thái độ gì khác với mọi khi . Đá bóng xong , tôi mới báo cho Hải và Sinh biết kế hoạch hành động . Tuấn thay mặt tôi gặp bọn Bảo và sau đó nói chuyện với Toản . Giờ sinh hoạt buổi tối , Hoàng chủ trì . Anh nói vắn tắt vài ý và cho anh em nghỉ sớm . Hoàng hất hàm bảo tôi :




 - Hôm nay tôi bận việc . Anh cứ nghĩ kỹ đi rồi mai ta nói chuyện tiếp nhé .




 Không chờ phản ứng của tôi , Hoàng bước nhanh ra cửa gọi một trung đội trưởng :




 - Ông có đi đâu không ? Vậy thì có gì thì cho thằng nào chạy sang tham mưu trung đoàn gọi tôi với Lường nhé . Có thằng bạn cùng đơn vị ngày xưa mới về nên bọn tôi chạy sang đó chơi chút .  




 Tôi không tham gia đám chơi cờ , tiến lên mà lững thững lấy cây sáo rồi leo lên bệ cửa sổ cạnh cây ngọc lan . Ngày tôi sắp nhập ngũ , bố vào làng xin mấy gióng trúc rồi hì hục khoét cho tôi một ống sáo . Từ ấy , tiếng sáo của tôi vẫn vang lên sau những giờ luyện tập , trong những đêm sinh hoạt văn nghệ . Và lúc này nó bỗng trở thành hiệu lệnh hành động cho đám bạn bè . Thổi được mấy bài thì có tiếng Toản chạy ra ngoaì khạc nhổ . Đây là tín hiệu báo rằng rắn đã rời hang . Tôi lấy hơi , giai điệu Lý hoaì nam vút lên - tất cả vào vị trí ! Tôi rối rít chạy vào cất sáo và vừa kêu đau bụng vừa xé giấy xoàn xoạt . Phóng ra phía nhà vệ sinh nhưng tôi lại lẩn vào bóng tối men theo hàng cây xà cừ chạy ra sân bóng . Toản cũng đã có mặt cùng với Sinh trấn giữ một đầu hàng rào . Đầu kia là Tuấn và nam . Bọn Bảo chia nhau phục kích tại cổng mấy quán hay tiêu thụ đồ ăn trộm . Mỗi đứa tự trang bị một đoạn gậy tre . Tôi đi kiểm tra một vòng và thống nhất với nhau lần cuối rồi về vị trí của mình . Tôi và Hải không mang gậy phần vì cậy có võ , mặt khác tôi ngán cái tính Trương Phi của thằng béo . Điên tiết lên thì nó nhằm thẳng đầu mà phang chứ chẳng chịu quật vào " ống đồng " như đã thống nhất với nhau .




 Trời lất phất mưa . Thời gian chậm chạp bò . Thỉnh thoảng có một nhóm nhỏ vượt rào ở gần chỗ tôi trấn giữ . Vì các lối khác đã bị bọn Nam quét phân lúc chiều nên lính tiểu đoàn tôi buộc phải vượt rào ra ngoaì bằng lối này hoặc đi qua khu vực cơ quan trung đoàn . Tuy trời tối nhưng nhờ ánh đèn hắt ra từ vọng gác trung đoàn và khu nhà xe của tiểu đoàn mà bọn tôi cũng khá dễ dàng nhận biết danh tính của những người đi qua . Một lúc lâu im ắng , lại có một bóng người tiến tới . Ơ , tại sao thằng này chỉ đi có một mình ? Bóng đen lại gần , tôi nhận ra Bốn và hiểu ngay nó là thằng dò đường . Nó ngó nghiêng nghe ngóng một lúc rồi vung tay ném . Một tiếng động t­ừ giữa sân vọng lại . Bốn thong thả trèo qua rào nhảy ra ngoaì . Ngay lập tức , từ giữa sân có hai bóng lom khom chạy lúp xúp về phía chúng tôi . Bọn chúng mặc áo mưa , đội mũ và ôm gì trong bụng . Tuy không nhận dạng được nhưng tôi đoán chắc  là Khoa và Hà . Tôi thì thào chỉ Hải tóm một thằng và nhẹ nhàng di chuyển đến đón đầu thằng khác . Tim tôi đập thình thịch . Hít một hơi dài để lấy bình tĩnh , tôi chuẩn bị ra đòn . Tốt nhất là ngáng chân giật cùi trỏ xuống lưng quật ngã sấp bẻ tay túm tóc rồi mới tri hô . " Rắc , phì " tôi giật mình và hiểu ngay là thằng ỉn vô ý dẵm gãy một cành khô và không giữ được bình tĩnh đã thở hắt ra . " Bịch , bịch " hai bóng đen hoảng hốt vứt bỏ đồ rồi quay người tháo chạy . Tôi phóng ra bay người ôm ngang lưng một thằng . Cả hai lăn tròn trên mặt cỏ ướt . Hự , ngực tôi bị một trỏ . Điên tiết tôi vùng lên đấm túi bụi . Tôi tỉnh người vì cú dội lại đau điếng khi đấm trượt xuống đất . Lúc này tôi mới nghe tiếng Hải kêu be be và có tiếng nh­ững bước chân chạy đến .




Tôi tóm cổ áo lôi nó dậy và nhận ngay ra đó là Hà . Thấy mọi người đang rầm rập chạy đến , nó lạy tôi như tế :




 - Em trót dại , xin anh tha cho em !




 Chát , chát , chát - Tuấn phóng tới cho liền ba cái bạt tai . Sinh , Nam cũng vất gậy lao vào đấm đá và chửi rủa . Toản thì đứng chống gậy nhìn . Có người kéo tay , tôi quay lại và thấy Hoàng cùng ba thằng khác đã đứng đó t­ự bao giờ . Anh ghé tai tôi :




 - Đánh nó vừa thôi . Bây giờ để mấy thằng này đưa nó về đại đội làm biên bản . Bọn mày phải truy tìm thằng Khoa và thằng Bốn ngay .




 Rầm một tiếng làm tôi giật mình quay lại . Thì ra thằng ỉn để sổng mất con mồi nên điên tiết chạy về và lao cả cái thân hình béo ú của mình vào Hà . Nó ngã vật ra nằm sóng sượt . Hoàng len đến cúi xuống nắm cổ tay Khoa . Cả bọn đang hoảng hồn vì sợ Khoa chết nên không ai nhận ra sự có mặt của Hoàng . Anh kéo tôi ra thì thầm " Nó giả vờ đấy . Thôi , tìm đồ rồi khẩn trương bắt mấy thằng kia ." Tôi chạy vào lôi Hà lên . Nó cố tình mềm nhũn người . Tôi định bóp cho một phát nhưng lại bỏ ngay ý nghĩ âý vì sợ Hải và Toản mà điên lên thì nó chết với đòn thù . 




 - Nó đéo chết đâu mà chúng mày sợ . Bọn mày đi tìm tang vật rồi giải về đại đội .




 Cả bọn tản ra vạch đám sim mua tìm kiếm . Không có đèn pin nhưng sờ soạng một lúc chúng tôi cũng tìm được hai cái ba lô . Tôi phân công mấy thằng khênh Khoa và mang hai cái ba lô về đại đội . Bọn này đi rồi thì Hoàng mới xuất hiện . anh khen chúng tôi bằng một tràng chửi bậy . Anh mắng Hải " Mang tiếng có võ mà hành động như cái con b. " . Hoàng móc ví lấy tiền xòe ra sát mắt rồi rút ra đưa kèm theo cái thẻ ra vào cho Nam :




 - Mày ra quán lão Phòng lôi bọn thằng Bảo về  và nếu thấy thằng Bốn thì không được đánh  ở ngoaì đó mà kèm về ngay . Mua cho tao chai rượu , bơ lạc và hai gói thuốc cuộn .




 Nam rút cái thẻ ra vào doanh trại và cười vui vẻ :




 - Tiền thì em có rồi . Ông già vừa " tắc tế đạn " cho em .




Anh giục mấy thằng tôi khẩn trương tìm Khoa và không quên dặn là đừng đánh quá tay .




Bọn tôi chia nhau đi sục xạo khắp nơi trong khu vực tiểu đoàn mà không thấy Khoa . Khi bị Hải đuổi , nó chạy về phía tiểu đoàn . Chắc chắn là nó không dám chui qua các lối đi bị quét phân tươi . Đường sang cơ quan trung đoàn thì đã có người của Hoàng chắn , lối ra sân bóng thì vướng phải bọn tôi . Anh em nghe tin bắt được kẻ cắp nên ào ào chạy theo , xôn xao bàn tán . Một đám đông quây trước cửa đại đội nhưng Lường đóng chặt cửa nên không rõ Hà khai nhận như thế nào . Hỏi mấy thằng áp tải thì được nghe kể là khi gặp Lường là Hà bỗng tỉnh như sáo và một mực kêu là bị đánh oan vì chỉ vượt rào ra quán mua thuốc lá . Lúc ấy có một số người biết tin nên kéo đến định đánh Hà nhưng Lường khóa chặt cửa nên anh em chỉ đứng ngoaì nghe ngóng . Tức quá , tôi đang định đạp cửa xông vào lôi nó ra nện cho một trận thì Thịnh , liên lạc tiểu đoàn ghé tai nói là Khoa đang trốn tại phòng tiểu đoàn phó . Tôi hô anh em chạy lên tiểu đoàn . Vì tiểu đoàn trưởng và chính trị viên đi vắng nên tiểu đoàn phó kỹ thuật tạm giữ quyền chỉ huy tiểu đoàn . Là kỹ sư vô tuyến nên anh không quen và cũng không thích chỉ huy . Đột nhiên thấy Khoa chạy vào phòng với thái độ không bình thường , anh cũng bất ngờ nhưng nhanh chóng hiểu ra sự việc . Anh cũng rất ghét cái thằng này lắm nhưng thật khó xử vì nó lại là con của một người quen ở Bộ tư lệnh . Khi bọn tôi chạy đến thì thấy tiểu đoàn phó và Khoa đang nói chuyện khá vui vẻ . Thằng này cũng là kẻ có bản lĩnh khá khi không tỏ vẻ hốt hoảng khi thấy anh em rầm rập kéo tới .




 - Các cậu đi đâu thế này ? Tiểu đoàn phó vừa hỏi dứt lời thì đã nghe tiếng Hải béo chửi :




 - Đ.M. thằng ăn cắp kia ! Bố xem mày còn chạy được nữa hay không !




 - Cậu này chửi ai là ăn cắp ?




 - Chính là cái thằng kia thủ trưởng ạ - Hải lao vào phòng nhưng bị tiểu đoàn phó giữ lại .




 - Cậu ấy lấy cái gì và của ai ?




 Hải ngớ người chưa biết trả lời thế nào thì Khoa quay ra chửi :




 - Thằng ỉn kia , mày bảo ai ăn cắp ?




 - Đồ chó ! Chính là mày chứ còn ai !




 - Đồ lợn ỉn ! Mày bảo bố ăn cắp thì tang chứng đâu ? Mày không thấy là tao đang nói chuyện gia đình với thủ trưởng đây à ?




 Tôi vừa tức giận vừa rất ngạc nhiên trước thái độ nhâng nháo của Khoa . Chẳng lẽ nó cậy bố làm to và có người bao che mà không hề biết sợ ? Lúc ấy tôi chưa biết là khi Hải không đuổi nữa thì nó cũng lén quay lại xem Hà khai thế nào và được chứng kiến cảnh Hà giả ngất . Nó núp sau cửa sổ phòng đại đội và ra ám hiệu với Hà là cả hai cứ chối phăng tất cả . Và ngay sau đó , khi chúng tôi tìm nó khắp nơi thì nó lẻn đến phòng tiểu đoàn phó . Hải tức nghẹn họng vì bị Khoa hỏi vặn . Anh em đông nhưng trước mặt thủ trưởng mà lại không có chứng cớ nên chỉ đứng ngoaì xì xào bàn tán . Tôi thì chỉ muốn lôi cổ Khoa ra đánh cho lên bờ xuống ruộng để xem còn nhâng nháo nữa hay không . Thái độ của tiểu đoàn phó cũng như gà mắc tóc . Tuấn kều tiến lên gạt Hải ra rồi nói rất từ tốn :




 - Báo cáo thủ trưởng là em nhận lệnh của đại trưởng đến đưa đồng chí Khoa này về đại đội đối chất với đồng chí Hà .




 Tất cả ồ lên . Tôi khoaí quá , thằng kều này thật lắm mưu nhiều kế . Nét mặt của tiểu đoàn phó giãn ra . Anh gọi liên lạc :




 - Đồng chí Thịnh đưa đồng chí Khoa về đại đội . Tất cả chú ý là không được làm mất trật tự trong khu vực ban chỉ huy tiểu đoàn ( tôi hiểu anh muốn nói là : chúng mày muốn đánh nó thì tránh xa xa chỗ này một chút).




 Mặt Khoa xạm lại , nó van nài tiểu đoàn phó :




 - Em đang có chuyện riêng muốn nói với anh . Em thề là em không hề ăn cắp .




 - Ừ , nếu cậu không dính vào chuyện ấy thì tốt quá . Thôi cậu cứ về đại đội rồi sau đó noí chuyện riêng với tôi cũng được . 




 Khoa miễn cưỡng theo Thịnh và Tuấn ra ngoaì . Tôi phải níu Hải lại chứ không thì nó đã tương ngay khi Khoa vừa bước ra khỏi cửa . Thịnh , Khoa và Tuấn đi trước . Tôi , Hải , Sinh , Toản bám theo . Sau bọn tôi là đám anh em trong đơn vị . Vừa vượt qua khoảng sân của tiểu đoàn , đến đầu khu nhà ở của anh em lính thì tôi ra hiệu cho mấy đứa bạn rồi hô:




 - Đứng lại ! 




 Khoa định bỏ chạy nhưng đã bị bao vây nên nó nhảy vụt vào sát tường . Hải lao theo nhưng sựng lại vì Khoa đã vơ được hai nửa hòn gạch và đứng thủ thế . Hải cũng cúi xuống nhặt gạch :




 - Mày thích củ đậu bay thì bố tiếp .




 - Mày có giỏi thì cứ đánh chết tao đi ! Chỉ cần tao còn ngắc ngoaỉ thì mày phải chết . Tao mà chết thì anh em quân khu cũng đéo tha cho mày đâu . 




 Trông thái độ của thằng béo lúc này thật tức cười . Nó ức lắm mà nghẹn họng không chửi được ; nó muốn đánh lắm nhưng lại không dám lao vào . Thấy mọi người im lặng , Khoa nói tiếp :




 - Các ông thấy đó , hôm qua thì thằng Nghĩa bị nghi là ăn cắp . Nay lại đến lượt tôi . Nếu cứ nghi ngờ như vậy thì sẽ lần lượt tất cả mọi nguời đều bị như vậy . Các ông phải có tang chứng , phải bắt được tận tay day tận trán thì mới kết tội người ta được chứ . 




 Nghe nói thế mọi người lại ồ lên bàn tán . Tôi tức quá nhưng cố lấy bình tĩnh lững thững tiến lên . Thọc hai ngón tay cái vào thắt lưng , tôi từ từ bước sát lại nói với Khoa :




 - Mày bỏ hòn gạch xuống . Mày muốn có tang chứng thì rồi sẽ có . Mày muốn bắt tận tay day tận trán thì cũng sẽ được . 




 - Đứng lại không đừng trách tao ! Khoa cố lấy giọng hùng hổ quát lên .




 - Tao thách mày dám đập tao đấy ! Bỏ gạch xuống và khai ra còn mấy cái ba lô nữa chúng mày giấu ở đâu . Tao đếm đến ba mà mày không bỏ gạch thì lúc ấy xem ai sẽ trách ai nhé . Mày có muốn biết địa chỉ nhà tao để cho đám quân khu đến làm việc hay không ? Tao bắt đầu đếm nhé .




 Tôi giơ một ngón tay lên . Mấy thằng bạn cùng đếm " một ! " . Im lặng . Tôi giơ ngón tay thứ hai . Bất ngờ tất cả cùng hô " hai " . Khoa luống cuống nhìn vòng vây . Lúc này trời trong không có mưa , ánh đèn điện phía trên chiếu xuống những con người vẫn coi nhau là đồng đội mà lúc này đang chuẩn bị xâu xé lẫn nhau . Tôi giơ cao ngón tay thứ ba . Sau tiếng hô đồng thanh là một khoảng im lặng . Khoa thấp người thủ thế , hai tay vẫn khư khư hai cục gạch . Chậm chạp móc ngón tay vào cạp quần như trước , tôi cười khẩy và quay lại hỏi anh em :




 - Các ông có đồng ý cho tôi đánh thằng này hay không ?




 - Đánh chết cha nó đi !




 - Đánh đi !




 Tôi đã xem Khoa và Hải đánh nhau và biết trình độ của nó còn kém xa tôi . Với tâm lý lúc này của nó thì tôi dám chắc là nó không dám chủ động tấn công trước . Nhìn cách thủ thế của nó thì tôi có thể lướt tới chộp hai cổ tay cầm gạch đồng thời gật trán vào mặt nó rồi nếu muốn biểu diễn thì ngả người đạp thốc vào bụng ném nó ngược lại và cuộn người ngồi lên bụng tung đòn sát thủ . Nghĩ thế nhưng tôi lại hành động khác . Vừa hỏi mọi người xong , tôi bỗng ngoắt người lại , thụp xuống với cú đá quay . Chân của Khoa bị đá văng lên , nó chới với hai tay khua loạn xạ làm hai hòn gạch rơi ra . Tôi không ra đòn tiếp . Ngay lúc ấy mọi người ào ào lao vào đánh hôi . Tôi tối mắt khi thấy cảnh cả đám đông đánh một người .




 Nói đúng ra thì Khoa bị đau nhất khi bị dính mấy đòn chớp nhoáng của Tuấn , Sinh và Hải . Ngay lúc ấy mọi người ùa vào đấm đá nhưng người nọ chen người kia mà Khoa lại nằm co quắp tay ôm chặt lấy đầu nên lại ít bị đánh đau hơn . Có lẽ Khoa bị đánh hôi chủ yếu là vì ngày thường nó lên mặt khinh thường anh em chứ lúc ấy chẳng có mấy người tin là nó ăn cắp . Nhà nó giầu lắm , thiếu gì tiền mà phải lấy trộm ? Lúc đầu Khoa còn la hét kêu cứu , kêu oan nhưng thấy mọi người vẫn không dừng tay chân nên nó lại đóng kịch . Mọi người lảng ra khi Khoa nằm im nhưng Hải béo thì quá cay cú nên túm ngực lôi lên , cứ mỗi câu hỏi " Mày giấu mấy cái ba lô nữa ở đâu ? " là một quả đấm vào mặt . Mặt Khoa sưng vù , be bét máu . Nó rên rỉ " Tôi không biết " . Tôi bắt đầu thấy lo . Đánh nó như vậy mà nó vẫn không khai thì biết làm thế nào ? Mẹ kiếp , nếu anh em mà đánh quá tay nhưng nó vẫn không nhận thì mọi tội lỗi lại đổ hết lên đầu tôi . Đang luống cuống chưa biết nên giải quyết thế nào thì lại ào ào mầy người chạy đến , huỳnh huỵnh đấm đá , ầm ầm chửi rủa . Đó là bọn Bảo . Được Nam báo tin , bọn chúng cấp tốc chạy về và kịp tham gia đánh hôi . Khoa ngã vật ra mà bọn Toản không tha , vẫn đá đạp . Tôi hoảng quá vội nhảy vào gạt đỡ cho Khoa và kêu anh em dừng tay . Bảo vẫn cú vì hôm trước bị tôi đấm nên cứ lờ tịt , vẫn lao vào dẫm đạp . Không sao được , tôi đành hích nhẹ . Mất đà , Bảo ngã lăn ra . Điên tiết , thấy góc tường có một thanh gỗ thông to gần bằng cổ tay nó liền chạy vào nhặt và nhằm lưng Khoa vụt xuống . Không dám lấy tay đỡ gậy , tôi vội rạp mình nằm cạnh Khoa và phóng chân đạp ngược lên . " Rắc ! " thanh gỗ gãy . Bảo hồng hộc thở . Mọi người tròn mắt xuýt xoa " Thằng Nghĩa này có võ chúng mày ạ " " nó mà không đỡ thì thằng chó kia gãy xương " ... Tôi quát Tuấn và Sinh :




 - Bọn mày mang thằng này về phòng trung đội và không cho đứa nào đánh nó nữa . Chờ đấy , tao lôi cổ thằng Hà ra đập cho trận nữa rồi về nói chuyện tiếp với thằng này .     




Khi Tuấn và Sinh dìu Khoa đi thì có mấy người chạy theo nhưng rồi quay lại để xem màn đánh Hà . Tôi nhét áo vào trong quần . Đến bây giờ tôi mới nhận thấy quần áo của mình lấm lem đất cát . May là không phải thứ đất sét như ở quê nên tôi phủi mấy cái là cũng tạm tươm . Tôi đảo mắt nhìn quanh . Đám đông anh em đang nôn nóng và phấn kích . Tôi giục mọi người :




 - Đi chúng mày ! Cho thằng Hà một trận nữa xem có khai ra không . Nhưng mà chúng mày đánh nhè nhẹ thôi nhé . Mẹ kiếp , nó mà lăn ra rồi cấm khẩu không khai là hỏng hết việc đấy .




 - Thằng ranh được lắm ! Nhưng đánh chó phải kiêng chủ nhà . Mày đừng có dại mà đánh người ở nhà ban chỉ huy đại đội . Muốn ỉa vào mặt bọn tao phải không ?




 Tôi và mọi người tròn mắt khi thấy Hoàng bất ngờ xuất hiện . Anh gọi Minh - trung đội trưởng của Khoa :




 - Ông về cho thằng Khoa ra giếng rửa mặt . Cứ yên tâm là nó mới chỉ bị đau sơ sơ thôi chứ không chết được đâu . Nó bị tẩn như vậy là tạm đủ . Ông giữ đừng cho thằng nào đánh nó nữa nhé . Ê Nam ! Rượu của tao đâu ?




 Hoàng cầm lấy chai rượu Nam đưa và mở nút lá chuối tu một hơi . Anh ghé tai nói nhỏ với nó điều gì rồi lại gọi Thịnh đền thầm thì . Hoàng bước lại đập lên vai tôi :




 - Thằng Hà thì để tao xử lý . Mày không được đánh người trước mặt cán bộ nghe chưa .




 Anh lại dốc rượu vào miệng rồi khật khưỡng bước về ban chỉ huy đại đội . Bọn tôi đi theo mà chẳng hiểu cái ông này định diễn bài gì . Hoàng lấy giọng lè nhè đập cửa . Lường mở cửa và định đóng ngay lại sau lưng Hoàng nhưng bị Hoàng gạt đi :




 - Để cửa cho nó thoáng . Đ.M mấy thằng này , theo tao để xem cái gì ở đây ? Chúng mày tưỏng bố say à ? Ô chào chú em ! Uống với anh một chén đi . Mẹ kiếp , mấy lần anh đến uống với ông già chú mà chú toàn biến mất . Có phải là ngày ấy chú coi thường anh không ? Ông Lường , lấy cho tôi hai cái chén .




 Hoàng vừa lè nhè vừa rót rượu bắt Lường và Hà cùng uống . Cả hai đều bị bất ngờ nên luống cuống cầm chén rượu lên nhấp nhấp . Ở bên ngoaì mọi người tròn mắt ngạc nhiên . Tôi thì đã thấy Hoàng đóng kịch nên lờ mờ hiểu ý định của anh .




 - Ông già chú với anh trước là ở cùng một đơn vị . Đây này - anh vạch vai áo ra để lộ một vết sẹo dài - Hôm mà anh bị dính nhát dao này của thằng thám báo Mỹ thì ông già chú cũng biết . Mẹ kiếp , nếu không tránh nhanh thì nó đã xuyên thấu tim . Anh cho chú xem con dao suýt nữa thì giết chết anh nhé .




 Anh lôi trong ngăn bàn ra một con dao găm rất đẹp và làm một động tác múa dao như xiếc .




 - Thằng thám báo Mỹ to như con bò . Nó đâm vào ngực anh nhưng anh kịp xoay người nên con dao này cắm vào vai . Đúng lúc nó chọc đuợc vào anh thì anh cũng múc được một quả vào dái nó . Thế là nó buông dao ôm chim . Anh lấy luôn con dao nay lia một phát ngang cổ họng nó . Mẹ kiếp , thoát chết lại được phong là Dũng sĩ diệt Mỹ . Ông già chú biết tin đến tận bệnh xá thăm anh . Con dao này đã uống máu anh , máu thằng Mẽo và một thằng Pôl-pốt .




 Hoàng lấy lưỡi dao liếc liếc vào cạnh bàn . Lường và Hà ngơ ngác không hiểu Hoàng say thật hay đùa .




 - Anh và chú đều là trai Hà Nội và cùng chán cảnh lính tráng xa nhà . Hay là như thế này nhé : anh cắt mẹ nó một cái tai của chú ! Nếu cấp trên hỏi thì nói là anh em mình thử võ với nhau . Chú bị đau chút xíu nhưng được ra quân ngay . Về nhà chú để tóc dài là đéo thằng nào biết chú cụt tai . Anh thì bị kỷ luật nhẹ và cho xuất ngũ . Anh thèm đéo gì cái lon trung úy quèn này .




 Hà xám mặt còn Hoàng thì cứ nhơn nhơn . Anh tháo đôi quân hàm trên ve áo và vất lên bàn :




 - Nào , chú em chịu khó bị đau chút nhé . Đếch sợ đâu , chắc là nó không đau bằng nhát đâm của thằng Mẽo tặng cho anh .




 Hoàng đứng lên cầm chai tu một hơi rượu dài . Hà dúm người khi thấy ánh mắt Hoàng dại hẳn đi .




 - Báo cáo đại trưởng ! Đồng chí Khoa bị đánh phải đưa đi cấp cứu - Nam hớt hải chạy vào vừa thở vừa nói . 




 - Sao ? Ai đánh ? Vì sao mà đánh ?




 - Dạ , anh em nghi đồng chí ấy ăn trộm nên đánh ạ .




 - Hừm ... hừm - Hoàng lại tu một hơi và lừ mắt nhìn Hà khiến nó muốn chui xuống đất .




 - Bọn mày tránh ra cho tao vào có việc khẩn - Tiếng của Thịnh , và nó gạt mọi người đi vào - Anh Hoàng ơi , thằng Bốn chạy lên tiểu đoàn tự thú là thằng Hà với thằng Khoa lấy trộm đồ và nhờ nó chuyển giúp ra ngoaì quán . Nó xin anh Bình và các anh nói với mọi người là nếu không đánh nó thì nó sẽ khai hết mọi chuyện có liên quan .




 - Hả ! Thật thế à ! Hoàng gầm lên và quắc mắt nhìn Hà " rắc " , mọi người giật nảy mình vì thanh gỗ thông khá dày trên bàn đã bị Hoàng đấm gãy - Hà ! Có đúng là mày lấy cắp hay không ?




 - Dạ ... dạ ... em trót dại . Các anh tha cho em - Hà lập cập quì xuống lắp bắp . Mặt nó lúc này trông xám ngoét .




Đám anh em ở bên ngoaì bỗng ầm ầm la ó chửi rủa , đe dọa Hà . Ngay lập tức Hoàng vứt bỏ điệu bộ của gã say rượu . Anh chỉ tay ra ngoaì quát :




 - Im lặng !- Anh quay sang Lường - Đồng chí ghi biên bản .




 Lường đang ngỡ ngàng vì vẫn đinh ninh là Hà bị oan . Anh ta răm rắp nghe theo lời Hoàng . Và tất cả đều bị bất ngờ khi Hà khai là dấu mấy cái ba lô ở ngay trong đống gianh cạnh cửa sổ của chính trị viên tiểu đoàn . Bọn này thật là quaí ! Thảo nào mà cả đại đội vạch lá bới cỏ tìm kiếm như vậy mà vẫn không tìm ra . Lập biên bản xong , Hoàng ra lệnh cho Lường dẫn Hà đi thu hồi tang vật . Mấy thằng tôi cũng định ùa đi theo thì Hoàng giữ lại . Anh gọi Nam :




 - Mày lấy thuốc và lạc chia cho bọn này . Rượu thì tao uống gần hết rồi nên bọn mày chờ dịp khác tao đền nhé .




 Nam thoắt đi và trở lại ngay với một cái túi . Nó hích hích cười :




 - Em vẫn còn một chai rượu nữa đây này .




 Hoàng ngoác miệng cười và kéo cả bọn tôi vào phòng riêng .




 Trong lúc ấy , ở ngoaì kia Lường đã không thể cản được anh em đánh Hà sau khi nó chỉ chỗ dấu mấy cái ba lô lấy trộm .




 Đêm đó và những ngày sau Bốn không về đơn vị . Nó chứng kiến cảnh bọn tôi tóm được Hà và ngay đêm ấy nó đi bộ hơn chục km đến một bến xe để chuồn về quê . Chính vì sự kiện này mà sau đó tôi được đi cùng Hoàng đến Bắc Ninh với một hành trình đầy kỷ niệm .




 Hôm sau , từ lời khai của Khoa và Hà thì một loạt những nhân vật khác bị anh em lôi ra nện . Quân pháp trung đoàn kết hợp với công an và dân quân địa phương bất ngờ đến khám xét quán lão Phòng . Ở đây mọi người thu giữ nhiều quân tư trang và thiết bị khí tài . Đặc biệt là có cả một khẩu AK quấn giẻ dấu trong đống củi . Sự việc đến đây đã trở nên nghiêm trọng . 




 Hôm sau nữa tiểu đoàn trưởng đi họp về . Ông vừa khoaí chí vừa tức giận khi nghe kể chuyện . Những ngày ấy bọn tôi say sưa sống trong hào quang của người chiến thắng . Đám cán bộ chính trị không bỏ lỡ cơ hội phát động phong trào noi gương người tốt việc tốt . Thấy bọn họ tâng bốc quá , tôi cũng thấy sượng nhưng mà cũng khoaí . Tôi hơi bực mình khi Lường gọi tôi là Đinh Trọng Lịch của trung đoàn . Mịa , bố còn sống sờ sờ ra đây mà lại nói là Lịch với lại tịch .




 Cùng với cái danh , tôi tiếp nhận luôn cả những niềm vui và những bực mình . Bọn Toản và những đứa đã chửi tôi hôm trước đều ngỏ lời xin lỗi . Nhiều người kéo bằng được bọn tôi ra quán chiêu đãi và xin nhập hội bái tôi làm sư phụ . Nghe tin tôi có võ , nhiều người ở các đơn vị khác đến thử và kết giao . Tôi cố gắng tránh các cuộc đấu . Và nếu buộc phải thử sức thì tôi cũng luôn dừng lại khi đòn của mình tới điểm . Tôi lại có thêm những người bạn và có thêm những người ganh ghét tôi . 

0 comments:

Post a Comment