Ta van nghe cuoc song dang khong ngung chay

10h đêm. Bước ra khỏi khán phòng. Thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Bởi những ca khúc anh sáng tác. Những ca khúc dệt nên cuộc sống với ca từ mộc mạc, như chính cây đàn guitar anh gảy, anh vuốt, như chính giọng hát nghe như kể chuyện của anh, không luyến láy, không kỹ thuật, như chính những cây cỏ, đụn rơm, chợ quê, răng đen anh thổi hồn hôm qua. Anh là người nghệ sỹ đi lang thang, dùng vài ngón tay nhúm lấy chút hương đồng gió nội đem về thành phố, cho những con người đang mải bon chen với cuộc đời, dừng lại, hít một hơi sâu, rồi bước tiếp. Nếu bảo anh là con người hơi hoài cổ cũng chẳng sai. Ai bảo anh cứ đi nhặt những gì người đời đang muốn bỏ để viết. Nào là cạnh làng tôi mất đất, nào là nụ cười răng đen cuối cùng của thế kỷ, nào là Hà Nội có cả những người không biết tiếng Kinh, nào là… bao nhiêu thứ xa xôi trôi mãi vào ký ức. Quen lắm, thân thuộc lắm những điều giản dị quanh ta, để đến mức ta không nhận ra chúng cũng góp phần tạo nên cuộc sống. Và anh, người nghệ sỹ lạ, nhắc nhở ta về những điều đơn giản ấy đã là một phần trong con người ta thế nào.
Kể cả tiếng kèn đám ma cũng vậy. Nghe kèn đám ma của anh, người ta không thấy ủ dột, não nề. Người ta không thấy dấu chấm hết của cuộc sống. Mà “ta vẫn nghe cuộc sống đang không ngừng chảy”. Cái chết giờ chỉ là một phần của cuộc sống. Cái chết vì thế cũng nhẹ đi. Tiếng kèn đám ma vì thế cũng mang một ý nghĩa nhân văn cao hơn, là nốt lặng thêm vào cuộc sống.
Ngoài kia, gió lạnh làm ta thêm cảm giác bé lại. Một chị đồng nát đạp từng bước chân về nhà, sau là túi, bao to bằng hai người. Một chị gái đèo em trai cũng bình thản đạp xe về nhà. Một đôi nam nữ, chắc đang yêu nhau, dắt tay nhau, chắc cũng về nhà. Thấy cảm giác bình yên hơn. Rằng cuộc đời vẫn lẳng lặng trôi như thế. Những gì của ta sẽ lướt qua và dừng lại. Đừng vội vã nắm những gì không phải của mình. Đừng vội vã đánh giá ai chỉ qua vài câu nói. Đừng vội vã bỏ đi khi thấy còn nhiều khó khăn. Hãy tin rằng, một ngày nào đó, sẽ có ánh mắt dừng lại, sẽ có nụ cười nở hoa, sẽ có vòng tay ấm áp, sẽ có nụ hôn ngọt ngào.
----------------------------------
chi and cubi

Hay là mùa thu đang trốn chạy?

Ra đường thi thoảng thấy mùi hoa sữa, em cố ngóc đầu ra khỏi cái mạng che mặt để hít hà mùa thu. Thu nay đến chậm quá. Thu đến khi anh vừa đi.

Em cứ tưởng mùa thu này sẽ khác. Nhưng thu vẫn buồn thế. Thu của em là vậy.

Em trốn chạy mùa thu khi trong lòng bao đớn đau. Đúng ra là em đang cố tìm một lý do để sống.

Những chặng đường dài rồi cũng cho em cảm giác mình thật nhỏ bé giữa không gian hùng vĩ. Những cuộc sống bình yên trên đường em đi rồi cũng cho em chút gì đó niềm tin, rằng đâu đó trong cuộc đời vẫn còn nhiều điều đáng quan tâm lắm. Những khuôn mặt vô lo trong cuộc sống bộn bề khó khăn rồi cũng cho em thấy cần khóc một lần cho thỏa rồi đứng lên bước tiếp.

Ừ thì ai cũng bảo đừng cố níu kéo những gì không thuộc về mình, hãy để con đường cũ trôi qua thật nhanh, rồi một cung đường khác lại mở ra. Con đường em đi xưa nay vốn vẫn gập ghềnh thế, biết bao giờ mới ước được một cung đường bằng phẳng hơn?

Em trở về trong tiếng pháo hoa anh rắc đầy đường, tiếng pháo hoa làm trái tim em tan nát. Cây hoa sữa đầu đường lá đã ngả vàng, không đậu một bông hoa.

Hay chính là mùa thu cũng đang trốn chạy chính mình?



----------------------------------
chi and cubi

Cô gái đến từ hôm qua


Và ngày hôm nay, ta quay ngược dòng thời gian về nhiều năm trước...
Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại
Vào một ngày mai như hai người bạn
Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau
Cùng năm tháng còn ấu thơ
Anh và em như chơi trò ú tim của tình yêu. Em không hiểu anh hư hay thực. Cho đến một ngày, anh nắm tay em, nói cùng lắng nghe bài hát "I swear...". Bài hát như nói hộ lòng anh. Bài hát khiến em gần anh hơn. Và những nụ hôn đầu tiên.... em trao anh... thật thô vụng... nhưng em mãi không quên...
Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ
Của ngày hôm qua xa xôi tìm về
Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh
Như chính em cô gái đến từ hôm qua
Mình đã đi cùng nhau trên một con đường, tuy không dài nhưng đủ để anh và em nhớ về nhau... mãi không quên. Sau bao thăng trầm của cuộc sống, em vẫn còn có chút gì đó "tự hào" vì anh bảo "em vẫn là người hiểu anh nhiều nhất". Thật là tiếc vì anh đã không hiểu em nhiều như thế, để rồi những hờn ghen vớ vẩn đã đẩy mình xa nhau... đến không thể quay lại được. Em đủ dũng cảm để bỏ tất cả đi về tìm anh nhưng anh không đủ bao dung để hiểu những lời em nói. Hay cuộc đời vốn nó vẫn thế, vốn cho người này quá nhiều và lấy của người kia quá nhiều?
Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại
Và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại
Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa tươi thắm những con đường.

Dường như là vẫn thế, em không trở lại
Mãi mãi là như thế, anh không trẻ lại
Dòng thời gian trôi như ánh sao băng
Trong khoảnh khắc qua chúng ta
Mọi thứ trôi qua giờ đã là kỷ niệm. Không còn nuối tiếc. Không còn hờn ghen. Anh có tin không, nếu giờ gặp anh, em có thể dang tay ra, ôm anh thật chặt, đầy chân tình và sự thành thật, nhưng không phải là tình yêu. Thời gian đã xóa nhòa tất cả... như thế.
Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em
Cuộc đời này dù ngắn nỗi nhớ quá dài
Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại như ngày hôm qua
Cuộc đời thật lạ, không cho ai hết cái gì mà cũng không lấy đi hết của ai cái gì. Anh và em, hai người đã đi trên hai con đường khác nhau, nhưng con đường nào cũng vẫn đầy chông gai. Đã bao giờ anh từng nghĩ "Nếu ngày ấy mình xử sự khác đi...". Đã bao giờ em từng nghĩ "Nếu mình đã có thể đến được với nhau...". Nhưng, thực ra, anh và em vẫn bước tiếp trên con đường của mình, chấp nhận đối đầu với những thử thách mới. Kỷ niệm mình cất ở một góc trong tim, thi thoảng giở ra... nhớ về thuở ấy. Chỉ đơn giản thế thôi.

Hôm nay là một ngày anh không bao giờ quên, và chẳng hiểu sao em vẫn luôn nhớ. Mình chưa từng cùng nhau tổ chức kỷ niệm một lần nào. Nhưng năm nào cũng có tin nhắn gửi đến anh. Chỉ thế thôi, là đủ, anh nhỉ?
Giờ chỉ mong sao anh luôn vượt qua chính mình, vượt qua những thử thách cuộc đời mang đến cho anh, để giữ gìn hạnh phúc đích thực mà mình đang có trong tay. Anh nhớ nhé, lựa chọn nào rồi cũng có chi phí cơ hội của nó. Đừng đánh mất những gì mình đang có. Hãy trân trọng nó như chính bản thân mình!



Sau bao nhiêu năm ấy, em tặng anh bài hát này, để anh nghe, và ngẫm cho cuộc đời mình. Mong anh luôn bình yên!

----------------------------------
chi and cubi