Entry for April 27, 2007 - Hannover Messe




Ai cũng từng mơ được đến hội chợ Hannover, hội chợ lớn nhất thế giới về công nghệ. Thế mà mình đến đấy dễ thế, chỉ cần vé tàu, và vé vào cửa, thế là okay

Thế nhưng mình lại chẳng khoái hội chợ này tý nào, vì chẳng có chuyên môn mà. Nhưng quang cảnh của nó khá là đẹp. Mình chỉ thích ngồi ngoài trời, relax và relax thôi...

Mời bạn vào xem nhé:

http://good-times.webshots.com/album/558828714tVPNCl

Entry for April 27, 2007 - Muenchen




Munich vốn nổi tiếng là thành phố du lịch và thương mại của nước Đức. Thương mại vì không bàn vì hiển nhiên là thế. Nhưng du lịch thì đúng là mình thấy đặc biệt thật. Đừng nghĩ rằng mình sẽ kể bạn nghe về những cảnh đẹp quanh thành phố nhé. Cái đó mời bạn vào trang web của mình mà xem:

http://good-times.webshots.com/album/558829962aFazEH

Nếu ai chưa từng nghe Englische Garten nổi tiếng ở Munich thế nào, lại đây nghe mình kể chuyện nhé. Khu vườn đấy rất rộng, nếu không phải mùa đông thì chắc chắn bạn sẽ rất thích vì được chìm đắm trong cái không gian đầy màu xanh ấy. Thế nên, mọi người thường hay đến đây, nằm dài tắm nắng và thư giãn. Nhưng, ở đây có những bãi cỏ rất rộng, và mọi người có thể thoải mái NUDE để tắm nắng. Họ quen đến nỗi cũng chẳng ai quan tâm đến ai, vì hầu như ai cũng nude, nhất là các ông già. Thanh niên nude cũng không nhiều, nhưng cũng không quá khó để tìm. Mình nghĩ, chắc đó là một trong những lý do chính khiến nó nổi tiếng như vậy. Khách bộ hành có thể thoải mái ngắm họ, nếu thích. Thậm chí họ còn xăm mình hay đeo trang sức lên những "bộ phận" nhạy cảm của cơ thể để khoe mình. Bó chiếu!

Mình thì không có cảnh nào chụp ở chốn như vậy. Còn nếu bạn muốn xem những photos khác, xin mời vào link bên trên.

Have fun!

Entry for April 27, 2007




Lâu rồi mình không viết Blog. Kể ra học cũng bận thật, đi suốt thôi, có lẽ thời gian mình ngồi tàu lâu bằng thời gian mình ở nhà. Mà cũng chẳng có gì đặc biệt để viết nữa...

Hôm nay là ngày cuối mình ở Regionomica. Và hôm nay mình được ăn bữa trưa miễn phí. Cũng hơi ngạc nhiên, nhưng mà thôi, hãy cố nghĩ tốt về người khác, như thế sẽ nhẹ lòng hơn. Mình cũng đã nói với Trang, Agus và Hoyi rằng, hãy cho họ cơ hội để làm lành, cho dù cái khả năng ấy là rất hiếm...

Tạm biệt Berlin, tạm biệt Regionomica, mình đi thực tập đây!!!

Entry for April 02, 2007 - Aachen tour




Gio thi minh da co bo suu tap anh Aachen roi. Moi cac ban vao xem nhe:

http://good-times.webshots.com/album/558828525EVzvfJ

Have fun!

Entry for April 01, 2007 - Fire day




Hôm nay là một ngày đáng nhớ với mình. Nó liên quan đến cái chìa khóa phòng chết tiệt. Cừa thì đóng tự động, mà đóng là khóa ngay, nếu ra khỏi phòng mà quên không mang chìa theo thì coi như xong. Ai đời, ngoài chìa khóa mà mình đang giữ, thì chỉ có bà dọn dẹp phòng có cái thứ hai, mà bà đó thì ngoài giờ làm việc thông thường (cái lúc mà không ai có nhà cả) thì không approach được. Hausmeister (người chịu trách nhiệm trong tòa nhà) thì không có. Vì thế, nếu cuối tuần mà quên chìa khóa trong phòng thì coi như xong, vì không ai biết được contact của bà dọn dẹp để gọi nhờ vả, mà dẫu có biết thì bà ấy cũng không đến. Còn nếu muốn gọi thợ phá khóa, xin mời chìa ra đây 45€ (cho ngày thường) và 90€ (cho ngày cuối tuần). Trời ạ, đúng là cắt cổ con nhà người ta (Biết thế này mình học nghề đánh chìa khóa sang bên này mà sinh sống, kiếm khối tiền!?!). Mà có phải họ đến ngay đâu. Chủ nhật họ cũng muốn nghỉ ngơi mà. Có gọi họ thì cứ yên tâm là họ sẽ lững thững 1 tiêng sau mới có mặt…

Thường thì cửa phòng mình có khép lại, nhưng không tự đóng và khóa bao giờ. Thế nên, lúc đầu khi đến đây, lúc nào mình cũng ôm khư khư khóa phòng trong người, nhưng thấy đôi lúc cũng bất tiện, mà cửa phòng thì không tự chốt, nên mình toàn để chìa khóa trong phòng, nếu muốn sang phòng bên cạnh hỏi han gì đó… Ấy thế mà hôm nay, khi nấu cơm đã xong, chỉ còn có món bò kho cho trưa mai, mình chạy sang phòng Hoyi hỏi nó xem có lấy CD không. Tất nhiên là không cầm chìa khóa theo. Chết tiệt cái cửa sổ. Cái cửa sổ mình mở, gió lùa vào làm đóng sập cả cửa chính. Đang nói chuyện, mình nghe tiếng “sập”, giật cả mình. Quay lại thì đã quá muộn!!! Cửa đóng kín như bưng. Mấy đứa tìm đủ mọi cách mà không thể nào cậy khóa được. Nào thì nghĩ nhảy từ lan can phòng Hoyi sang phòng mình. Nhưng quá xa, không được. Faisal lên phòng Jorge, hy vọng trèo từ ban công đó xuống nhà mình. Nhưng quá cao, cũng không được. Mà Jorge còn có 1 ý nghĩ cực kỳ điên cuồng nữa chứ: lấy ga giường buộc quanh người Faisal cho nó nhảy xuống. May mà Trang lên kịp, không thì có lẽ có người đã toi mạng rồi. Rồi hai đứa chạy sang tòa nhà bên cạnh, hy vọng leo lên được mái nhà và nhảy qua ban công phòng mình. Hai đứa gọi cửa mấy người liền, làm ai cũng hốt hoảng. Mỗi tội không có cách nào trèo lên mái. Cũng đành chịu. Ở bên này, Hoyi, Sigit dùng cặp tăm, que thép, tuốc nơ vít, đủ các thứ linh tinh, chỉ mong có thể đẩy khóa sang một bên, nhưng cái nào cũng chịu thua cái cửa. Mình đã thầm nghĩ, kiểu này chắc chăn mất 100€ cho vụ mở khóa cửa rồi. 100€ cơ đấy, bằng cả 1 tháng lương của mình ở nhà. Chậc! Mọi người bảo lúc ấy trông mặt mình đần thối. Thật đúng là, họa vô đơn chí! Lúc ấy, chợt Jorge gọi thất thanh, rằng có cái thang, và mình có thể dùng để trèo từ phòng Jorge xuống. Mình hớt hải chạy lại, nhưng thang khóa. Bó tay! Nhưng, cái khó nó ló cái khôn. Jorge bảo, tốt nhất mình gọi cứu hỏa, vì đằng nào mình cũng đang nấu ăn ở trong, và nếu mọi người không mở kịp cửa thì sẽ xảy ra hỏa hoạn. Thôi thì cứ làm liều. May mà các bác lính cứu hỏa nói được tiếng anh. Sau một hồi giải thích, bác bảo bác sẽ đến trong vòng 10 phút. Vừa mừng vừa lo, mình mượn tạm áo khoác của Hoyi để xuống dưới đường chờ. Trong lúc đó, Faisal cố tìm cách khác để trèo vào cửa sổ phòng mình. Xuống phòng Opal, thử trèo lên thì cũng được, nhưng đúng lúc đó thì cứu hỏa đến kịp. 2 xe. May mà không rú còi. Nhưng thế cũng đủ làm cho người dân ở đấy nháo nhác vì không hiểu chuyện gì (tất nhiên, họ chưa thấy khói mà, hehe!?!). Xe cứu hỏa thì không vào được bên trong, vì cửa ngoài bị khóa, chật. Nhưng sau khi nghe mình trình bày, họ chỉ đưa 3 người lên, dùng que gì gì đó mở khóa cửa. Cầu thang đi thì chậm như rùa, làm bác già nhất cứ sốt cả ruột. Hai người trẻ hơn thì buồn cười, vì trước đó bọn Mỹ La tinh đi excursion về, và tầng nào cũng bấm, thế nên tầng nào thang máy cũng dừng… Khi các bác ra khỏi thang máy, nhìn thấy một lũ (bọn nhóm mình ý mà) đứng trông chờ, bác nào cũng phì cười. Rồi đến phần nghiệp vụ. Chẳng khó khăn lắm mà cửa được mở ra. Cả lũ reo hò vỗ tay ầm ỹ. Mình thì xông phi luôn vào trong nhà để tắt bếp. Xong thịt bò kho ngon như thế mà cháy khét. Mình bỏ vào bồn rửa bát, bác cứu hỏa còn cẩn thận vặn vòi nước xối vào đấy nữa chứ, hix. Xem passport của mình xong, bác còn dặn mình từ rày phải luôn đeo chìa khóa trong người, trong bất kỳ trường hợp nào (ấy thế mà lúc tiễn các bác, mình đã quên ngay được, để bác già phải warning lần nữa, may mà lúc ấy cửa chưa đóng sập lần nữa!). Khi các bác về, mình thì mải cảm ơn, thằng Faisal đã lấy máy ảnh ra chụp ngay rồi, nói là để documentation, hehe). Bác nào bác nấy cười rũ rượi, rồi chụp ảnh cùng với nhóm. Mình chụp đã đành, Jorge cũng xông vào, kêu tao có sáng kiến nên tao được chụp. Rồi cả lũ xông vào luôn, che hết các bác cứu hỏa, nhìn ảnh toàn thấy một lũ châu Á. Bó chiếu! Nhưng mình cũng có một tấm chụp riêng đấy, mọi người nhìn ở trên nhé!

Cuối cùng thì cửa cũng được mở, và mình không mất 100€. Chúng nó bảo, nếu sau này, mình thấy có khả năng trót quên chìa khóa trong phòng, thì nhớ đun cái gì đấy, để còn có cơ hội gọi lính cứu hỏa thay vì gọi các bác thợ khóa… Mình thì chỉ ấn tượng một trong 3 người lính cứu hỏa thôi. Anh trẻ nhất, cao nhất, hay cười, và có đôi mắt đẹp nữa chứ (thấy Trang bảo thế). Hix, tiếc là chẳng có cơ hội nói chuyện với anh chàng nhiều hơn. Làm thế nào để gặp lại nhỉ? Hay là lại để quên chìa khóa trong phòng và nấu một cái gì đó???

Ha Lan - xu so hoa Tulip va khu pho den long do




Tôi háo hức chờ ngày đi thăm xứ sở hoa Tulip, vậy mà trời mới bắt đầu vào xuân, hoa chưa kịp nở hết, và cả vườn hoa Keukenhof chưa đẹp như tôi mong đợi. Dẫu sao, cái ước mơ con con là được đắm mình trong hương hoa tulip, và thỏa cái nỗi khát khao chính tay mình ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của đời hoa đã thành hiện thực. Tulip, loài hoa mà tôi yêu thích, hiển hiện trước mắt tôi với muôn vàn màu sắc, nào trắng tinh, nào đỏ rực, nào hồng phấn, còn cả màu cam nghệ và vàng chanh nữa chứ. Bên cạnh form truyền thống, hoa tulip ngày nay đẹp hơn tôi tưởng nhiều. Không chỉ được ngắm những cánh hoa dài ôm khít, giờ đây, trước mắt bạn, bạn còn có thể thấy những bông hoa ngắn hơn, với những đường nét lượn đều dọc cánh, tựa hồ như những nàng tiên xòe váy đưa người trong gió. Những cánh hoa với đủ màu sắc làm cuộc sống thêm phong phú hơn, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ kiêu sa của loài hoa này. Tôi yêu tulip lắm, nhưng vì trình độ hạn chế, tiếc là tôi không thể lột tả hết vẻ đẹp của nó qua những bức hình mà mình chụp. Dẫu sao, những bức hình đó cũng chất chứa tâm hồn tôi. Nếu bạn muốn, tôi vẫn muốn chia sẻ với bạn:

Keukenhof không chỉ đẹp bởi loài hoa tulip. Những ruộng hoa … trải dài như tấm thảm đón chúng tôi vào vườn hoa. Hoa .. mọc khắp lối tôi đi, vàng rực màu của mùa hạ, màu của những đam mê… Tôi không nhớ mình đã chụp bao nhiêu tấm hình về loài hoa này, vậy mà nỗi khát khao chẳng hề vơi đi. Những bụi hoa vàng, trắng mọc xen lẫn với những bông … mang sắc tím thuỷ chung khiến vườn hoa đẹp như trong truyện cổ tích. Còn tôi, một kẻ chuyên bị gọi là “crazy” về hoa, đang lạc giữa xứ sở thần tiên ấy mà ngỡ như không thực…

Chia tay với hoa, tôi quay trở về với thủ đô của Hà Lan, với “gã” xay gió khổng lồ và khu phố đèn lồng đỏ. Ámterdam không có nhiều cảnh đẹp, thậm chí Java Island, theo tôi được kể, cũng chỉ là một cảnh đẹp nhân tạo. Dẫu sao, thành phố “đảo” này cũng làm tôi ấn tượng lắm, với hàng chục cây cầu nhỏ mà mỗi cái là một thiết kế đặc biệt khác nhau. Chưa đâu tôi thấy nhiều xe đạp như ở thành phố này. Ba tầng rất dài và rất to trước cửa nhà ga trung tâm để toàn … xe đạp. Không hiểu có bao nhiêu người nơi này dùng xe đạp, và mỗi người trung bình có bao nhiêu cái xe nữa, nhưng số lượng xe thực sự làm tôi choáng ngợp. Nhiều người thậm chí còn “vứt” “vespa” ngoài đường, khiến tôi nhìn cũng thấy “xót xa”!?! Tôi quyết định cùng vài người bạn thuê xe đạp đi tour quanh thành phố. Hỏi thông tin từ nhà ga trung tâm, chúng tôi đến thẳng cửa hàng cho thuê xe đạp. Tiếp chúng tôi là một cậu thanh niên còn trẻ, nhìn khá vui tính. Cậu còn bắt chước một vài từ việt nam khiến chúng tôi cười sảng khoái. “6€ nhưng chỉ đến 5h45 thôi!”, cậu nói làm chúng tôi thất vọng, vì chúng tôi được đi đến 7h. Nhưng, cậu thanh niên đã “giúp đõ” chúng tôi tận tình để tìm một nhà cho thuê xe khác rẻ hơn, chất lượng tốt hơn và thời gian lâu hơn. Khi được hỏi sao cậu lại dễ dàng giới thiệu nơi khác, cậu trả lời “Đấy là tại vì sếp tao cứ thích tăng giá!?!” Đúng là bó tay! Nhưng mà rất hay. Chào tạm biệt cậu thanh niên trẻ, chúng tôi cứ cười mãi…

Thuê được xe, chúng tôi tung tăng khắp phố, chẳng cần biết luật giao thông gì cả. Tôi và mấy đứa Việt Nam còn sợ, còn thằng Faisal thì chẳng sợ gì hết. Nó đi ra đường của ô tô, sang ngang đường ngay lúc đèn đỏ, phóng như bay trên con đường “ngược chiều” làm chúng tôi bao phen hết hồn. Bảo thì nó nói “I know that, I know…”, không cần phải bình loạn gì thêm…

Điều ấn tượng hơn ở đây là khu phố đèn lồng đỏ. Chưa đi thì chưa tưởng tượng nó như thế nào, đi rồi mới thấy … ngành công nghiệp sex ở đây phát triển thực sự. Chúng tôi cứ nói đùa với nhau, đây mới đúng là một “Cluster”, nhưng quả thật nó là một cluster số một trên thế giới về sex. Trước đây khi nghe kể, tôi chỉ mường tượng có những cô gái mặc quần áo sexy ngồi bên cửa sổ trên ngó xuống, nhưng đi mới thấy, cô nào cũng khoác lên mình những bộ bikini phản quang trong ánh đèn đỏ, đứng thản nhiên sau khung cửa kính, mắt “long lanh” nhìn khách bộ hành đi qua. Mỗi cô là một cửa sổ nhỏ, chắn bên trong là một chiếc giường đơn nệm chăn sẵn sàng… Tối đến, nếu đi ngang cửa sổ nào mà tấm rèm đã che, thì bạn “yên trí” là họ đã “có hàng” rồi nhé, nhưng chỉ một thời gian ngắn thôi, rồi tấm rèm sẽ lại được mở ra ngay, đón chảo những “ông hoàng” mới… Khu phố này rất rộng, và dường như cũng “phân lô” đấy. Chúng tôi có đi qua một dãy toàn các cô châu phi … cái gì cũng béo, trông già đanh, mà chắc là ế hang, nên vừa đứng vừa đong đưa, vừa gõ “gọi mời”, liên tục liên tục… Nếu “giá” của các cô “trẻ đẹp” là 50€, thì các cô này, dẫu chỉ lấy có 35€, vẫn không có khách nào “them” ngó. Bạn biết vì sao mà tôi biết giá không? Đấy là do thằng Faisal, vừa đi vừa hỏi giá cho biết. Nó tiếp cận cô đầu tiên, trông mặt mũi dễ thương, và hỏi:

- How much?

- 50€.

- Is 30€ okay? 50€ ist zu teuer…

Cô gái xua tay tỏ ý kết thúc cuộc ngã giá. Chưa dừng lại ở đó, thằng ku tiếp tục hỏi một cô khác:

- How much?

Đáng tiếc thay cho thằng ku, cô gái nhìn nó một lượt từ đầu đến chân, rồi ra hiệu:

- Go away! Go away!

Chúng tôi cứ cười mãi về vụ ngã giá đấy, vì trông ku chẳng giống “gã làng chơi” một tý nào, sao mấy cô gái không “tỉnh” cơ chứ. Tội nghiệp ku, đến gái làng chơi mà còn đuổi quầy quậy…

Trong nhóm tôi, còn có một thằng “dở hơi” nữa. Người ta đã cấm chụp hình ở những nơi nhạy cảm như thế, vậy mà khi muốn chụp, nó còn quên tắt Flash, làm cho cô gái đó biết, giận dữ “hét” từ trong cửa kính ra. Thằng ku “sợ” quá bỏ chạy thục mạng… Đúng là không còn gì để nói!

Đấy là những gì tôi được chứng kiến trong một ngày ở Hà Lan. Nếu có dịp, tôi vẫn muốn quay trở lại nơi đây vào mùa hè, khi có nhiều lễ hội hoa diễn ra và Keukenhof thực sự là một “thiên đường”…

Entry for March 22, 2007




Mình đến Aachen đã được 3 ngày rồi, vậy mà chẳn dành được một chút thời gian nào đi dạo và ngắm cảnh đường phố. Thấy đẹp lắm cơ nhưng mình không thể vác máy đi chụp vào giờ học. Thực ra đây là một đợt ngoại khóa thôi, chủ yếu là đi thăm các địa phương xem họ phát triển kinh tế vùng thế nào, nhưng dẫu sao, mình vẫn phải tôn trọng người hướng dẫn khi họ nói và không cho phép mình làm gì. Thế quái nào mà chỉ một vài người Việt Nam nghĩ được như vậy, còn lại những người Philippines và Indonesia thì xử sự thật buồn cười: không thèm nghe người khác nói, đến nơi nào cũng chỉ chăm chăm chụp hình thôi, mà bảo chụp cảnh vật vì nó khác nhau đã đành, đằng này chỉ chụp bản thân họ thôi!?! Nadin (người hướng dẫn đoàn) đã nói rất nhiều, rằng trong lúc người ta giới thiệu, không được làm gì khác ngoài nghe và thảo luận, nhưng dường như những lời đó đều lọt vào tai này, lọt qua tai khác của họ… Mình mà là họ chắc mình sẽ tự ái mà không nói nữa. Mình thấy xấu hổ thay cho họ. Mà mình cũng không ngờ rồi có lúc Nadin bực mình đến thế. Lời cô nói rất gay gắt trước giờ nghỉ trưa khiến mình cũng hơi giật mình. Dẫu sao, cũng phải có những lời nói đó, họ mới nhìn lại mình…

Mấy ngày hôm nay, ngày nào cũng mệt phờ vì đến tận chiều tối mới về đến khách sạn. Nhưng chắc chắn có một ngày nào đó mình sẽ không bỏ lỡ vẻ đẹp nơi đây…