Hãy cho em đôi cánh

Em ước gì mình có đôi cánh. Để em có thể tự bay khỏi những niềm đau mà cuộc đời mang lại. Có những thứ, khi đến với mình, thì ở bên mình mãi mãi. Nhưng không phải ai cũng mong có được thứ ấy. Bệnh tật, tai nạn nằm trong số này. Năm qua với em thật là dài, vì em luôn gắn liền với kim tiêm, chưa biết bao giờ mới kết thúc.
Những mũi kim ấy, dẫu có đau đến đâu, em cũng chịu được. Nỗi đau thế xác sẽ chẳng là gì nếu so với nỗi đau tinh thần mà cuộc đời đã đặt lên vai em. Em ước gì mình có đôi cánh. Để em có thể vượt qua những thử thách lớn không ngờ ấy trong một năm rất dài, và nó sẽ còn mãi, chả bao giờ lãng quên trong trái tim em.
Em ước gì mình có đôi cánh. Để em có thể bay đến nơi đâu mình thích. Để em có thể tự do tìm cho mình một con đường sống mới, một con đường không chỉ có chông gai. Đã có lúc em thấy mình không còn sức lực, đôi chân tóe máu, đôi tay nứt nẻ, để bước qua những tảng đá sần sùi trơn trượt. Đã có lúc em mơ thấy mình được chết đi.
Em ước gì mình có đôi cánh. Để bay đến những cung đường nơi anh. Để giữ anh bên em. Mãi mãi.
Cuộc đời ơi, hãy cho em đôi cánh.

----------------------------------
chi and cubi

Thư gửi em yêu

Em ạ.

Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.

Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!!

Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.

Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Ðinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.

Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Ðến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.
Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.


Em ngủ ngon không?

Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.

Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên Blog hồi ấy,. thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà Blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, Blog là gì, Chúng nó bây giờ chẳng có Blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả robôt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbôt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!

Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào.
Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi.

Anh đợi thư em.
Mà nếu không gửi được thư thì bảo Rôbôt nó mang thư đến cho anh em nhé.
Anh dừng bút.
Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.

Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.

PS: Bạn nào đọc mà thấy cái này quen quen thì đừng ném đá nhé. Ở vào cái tuổi 80 thì ai cũng có thể gặp hoàn cảnh như mình mà. :)


Mình copy bài này đấy. Mình thấy mình có khiếu copy hơn là viết bài, đọc vui ghê. Có lẽ mình nên chuyển từ tự sáng tác sang tự cóp nhặt./.
----------------------------------

chi and cubi

Hát khi kinh tế suy thoái

Hôm rồi tham dự "Diễn đàn kinh tế Việt Nam 2012-2015", được nghe các nhà kinh tế học phân tích, mổ xẻ đủ các kiểu tình hình kinh tế, chính trị thế giới, chính sách vĩ mô của Đảng và dự báo bức tranh năm tới của Việt Nam. Túm lại 1 từ là ảm đạm hơn nhiều. Nếu xung quanh ta chả có gì xấu đi thì 2012 là đáy của khủng hoảng. Nếu euro sụp đổ, thay đổi trật tự ở Châu Phi hay Trung Đông thì đáy còn tiếp tục mò.

Các bác ý cứ nói những điều xa vời vợi, ở Việt Nam có thấy gì đâu. Người ta vẫn đổ xô nhau đi hưởng thụ cuộc sống bằng cách nghe hát đấy chứ. Từ 31/12 đến giờ, cơ man nào là chương trình hát trên TV, cái gì cũng truyền hình trực tiếp, hầu như tối nào cũng có sất. Chưa kể các chi phí chính của chương trình nhé, chỉ chi phí mua sóng trên truyền hình cũng đã đủ để dân thường "giật mình" rồi. Vui nhất là có hôm đọc 1 cái tít rất dài trên chương trình, đại loại là Chương trình ca nhạc doanh nghiệp cùng nhau sát cánh vượt qua khó khăn, phát triển kinh tế. Đấy, phơi phới thế cơ mà. Cứ thống kê 20% doanh nghiệp đóng cửa làm gì, còn đầy tiền, người lao động không được trả tiền thưởng tết, nhưng hoàn toàn có thể có vé miễn phí đi nghe ca nhạc cuối năm.
Có mất đi đâu mà lo.
----------------------------------
chi and cubi

Chuyện tầm phào

Tối qua, mẹ kể mình nghe giấc mơ của mẹ. Trong giấc mơ, mẹ thấy tự nhiên có 2 con bê con trong nhà, vàng, rất đẹp. Bố thì cố gắng xua nó đi. Mẹ thì cằn nhằn "Của con Giang nó mang về, ông xua nó đi thì nó lấy đâu ra mà đền người ta. Mà cái con này cũng thật lạ. Nó đã biết nhà mình không có chỗ nuôi bò mà lại nhận của người ta. Giờ trời rét thế này thì nuôi bò ở đâu. Sao nó cứ làm khổ cả nhà thế nhỉ!"
Thế rồi mẹ dắt 2 con bê đi khắp các nhà hàng xóm để xin để nhờ, nhưng chẳng nhà ai cho. Mẹ cứ phải ngồi nghĩ mãi xem quanh đây có nhà cấp 4 nào chưa có người ở không, để buộc 2 con bê vào đấy, tìm bao tải ở đâu để quấn vào người bê cho bê đỡ lạnh, lấy rơm ở đâu để rải cho bê nằm, lấy trấu ở đâu để đốt cho bê ấm.... Nghĩ mãi, nghĩ mãi mà không tìm ra lời giải. Mẹ bảo, may mà lúc đó mẹ tỉnh dậy, chứ cứ còn mơ thì không biết đi tìm ở đâu mấy cái thứ đấy...

Sáng nay đọc tin Lê Văn Luyện bị đưa ra xét xử, thấy Luyện béo ra, và Luyện nói "Tội của cháu thì không tử hình rồi, cũng không giảm án rồi, thế thì việc gì phải nghĩ...", cậu đồng nghiệp kết luận rằng "Lê Văn Luyện rất nắm chắc luật, nên đưa cậu ấy vào Ban Pháp chế làm việc. Chỉ cần cậu ấy vào đây, tay khua phớ thì cán bộ ban Pháp chế cứ gọi là đi vểnh mặt lên giời không ai dám đụng, không phải mặc đồng phục, không phải chào cờ, có thể được đi muộn, thôi thì là ... tự do.




Vài chuyện tầm phào, nghe thì vui, nhưng cũng phải nghĩ...

----------------------------------
chi and cubi