Đẹp vs. Đĩ

Gần đây có vụ người đẹp Mỹ Xuân bị bắt vì môi giới mại dâm, và bản thân ả cũng từng là gái mại dâm. Người ta xôn xao rằng vì sao ả có mác hoa hậu mà ả lại làm thế, ả làm xấu mặt cái đám người gọi là "người của công chúng". Báo mạng cứ gọi là ùm xòe, khai thác tối đa mọi góc cạnh liên quan đến cái tên Mỹ Xuân. Ừ thì có mỗi cái tin, muốn viết giật gân thì phải soi từ tỷ tỷ góc cạnh khác nhau là hợp lý thôi. Có khi cũng là vì sắp đến ngày báo chí cách mạng Việt Nam nên tin đưa phải "có nét riêng" cũng nên. Chẹp. Thì muốn làm răng thì làm. Cần câu cơm mà.
Thường thì mình cũng chả quan tâm đến mấy cái tin đấy. Ấy thế nhưng khi đọc bài nhà báo tiếp cận các loại hình "người của công chúng" mà phỏng vấn, mà khai thác cái sự giễu cợt đối với sự việc này, thật không may, mình đọc phải đúng bài người ta phỏng vấn chị Phương Thanh, người bấy giờ đang nổi bần bật với việc đi được tận tới vòng bán kết của chương trình "Bước nhảy hoàn vũ". Thế là mình đọc. Cũng hơi tò mò là vì chị này trước nay vẫn nổi tiếng với phong cách "chửi thẳng vào nhân cách". Và quả là không sai.
Chị Thanh nói thế này "Em đẹp thì em có quyền làm gái".
Giật hết cả mình. Cũng vài phút trước đó, mình còn đọc bài phỏng vấn đạo diễn Lê Hoàng, người nói "không có phụ nữ xấu" và "cái đẹp là do từng người nhìn nhận". Đại loại thế. Ấy thế mà chị Thanh nói đẹp tức là có quyền làm gái. Vậy xấu không có cái quyền đó à? Mà ai xấu mới được chứ? Chị có xấu không? Chị có cười khi ai khen chị đẹp không? Vậy túm lại là chị xấu hay chị đẹp? Chị có được gọi là làm gái không? Về cái chuyện làm gái, mình tham vấn luật sư và được biết: bán dâm là hành động trai trên gái dưới .... và được bù lại bằng tiền hoặc quyền lợi khác (định nghĩa tương đối của Việt Nam). Ừ thì cứ cho quan hệ với nhiều người đàn ông một lúc để lấy tiền hoặc quyền lợi nào khác thì được gọi là đĩ, là gái đi. Thế quan hệ với từng người đàn ông trong từng thời gian có được gọi là đĩ/gái không, tất nhiên cũng phải có quyền lợi đi kèm. Chị Thanh từng quan hệ với người đàn ông đã có vợ, sinh ra bé Gà, thế trường hợp này có được miễn trừ trách nhiệm gọi là đĩ/gái không, chả biết nữa.
Chưa hết.
Chị Thanh lại nói "... nhưng xin em khi đã chọn con đường bán dâm thì đừng làm nghệ sỹ nữa, đừng lạm dụng danh nghệ sỹ để ảnh hưởng đến nghệ sỹ chúng tôi...".
Nếu câu nói này đúng, xin được hỏi chị Phương Thanh thế này:
  • Thế liệu vừa bán dâm vừa làm khoa học được không? Hay làm giảng viên, bác sỹ được không? Hay chỉ cần vừa không bán dâm vừa không làm nghệ sỹ thôi?
  • Thế có cần luật pháp quy định bán dâm là 1 nghề, để họ có thể yên tâm gắn mác với nghề mà không cần mượn nghề khác không?
  • Cứ cho là chị Thanh nói đúng cái câu "... tôi còn biết họ làm gái trước khi họ là người của công chúng...". Như vậy là, họ đâu có dùng cái mác hoa hậu để bán dâm đâu, có chăng là sau này, khi họ muốn đòi giá cao hơn thôi. Mà họ đòi cao hơn cũng phải. Từ chỗ không được ai công nhận, giờ được 1 bộ phận công chúng công nhận, giá nó cũng phải khác chứ. Thế đâu có phải là lạm dụng danh nghệ sỹ? Lợi dụng hình như còn là từ chính xác hơn. Mà thật ra cũng chả phải lợi dụng. Lợi dụng phải là cái không thật. Còn đây, rõ ràng họ đã có cái mác ấy rồi.
  • Ả Mỹ Xuân bị "hoen ố danh tiếng" đến mấy cũng chả ảnh hưởng gì đến chị Phương Thanh. Làm đĩ cũng là quyền tự do của con người. Mỹ Xuân bị bắt là vì tổ chức bán dâm, chứ có phải bán dâm đâu. Bán dâm chỉ bị xử phạt hành chính thôi. Mà nếu mức xử ít hơn 1500$ thì tội gì không chịu phạt, miễn là đạt được mục đích của bản thân, "không có thì cạp đất mà ăn à", nhỉ?
  • Chị Phương Thanh bị "hoen ố hình ảnh" từ xưa đến nay chả phải do ả Mỹ Xuân, mà do chính chị tạo nên. Có thể đâu đó trong xã hội này, trong giới nghệ sỹ này, người ta cũng nói "Xử sự như Phương Thanh đừng coi mình là nghệ sỹ, ảnh hưởng đến nghệ sỹ chúng tôi...". Thế thì sao nhỉ? Lùm xùm chuyện hành xử của Phương Thanh thì nhớ không hết để kể. Vụ nào cũng ấn tượng cả. Vụ gần đây nhất là chuyện ngay sau "Bước nhảy hoàn vũ", chị lên tiếng tố cáo chương trình, công ty Cát Tiên Sa. Chị vơ cả Anh Thư vào cuộc, gắn mác "quân cờ" cho 2 đứa nhằm tăng trọng lượng lời đổ tội, chị thề thốt loạn xạ, có bao nhiêu máu dồn hết lên não, khiến cho não không hoạt động một cách bình thường. Ngay sau bài báo, chị bị ném đá tơi bời, rằng chị nhảy như thế mà vào được đến bán kết đã là chuyện không thể tin được, chị gây thất vọng trong công chúng đã từng yêu mến chị vì chị không đưa ra được bằng chứng, rằng tại sao chị không tố ban tổ chức khi chị chưa bị loại, v.v... Cá nhân mình thì cũng xem Phương Thanh nhảy được vài buổi, thật tình là trông không khác 1 khúc gỗ biết di chuyển là mấy. Tay vung lên để múa mà cứ tưởng là sắp oánh ai đến nơi. Mình mà là giám khảo thì chị Thanh ơi, chị bị loại từ vòng gửi xe cho em nhờ. Chị góp phần làm nên thất bại của Chương trình, chị có biết không ợ?
Còn một số câu nói trong suốt bài phỏng vấn chị Thanh làm mình nhầm tưởng người ta lộn sang phỏng vấn 1 đứa thiếu biểu biết nhưng thừa hiếu thắng. Nhưng mệt rồi, không muốn dài dòng tiếp. Thôi thì copy cái link, để ai đọc hiểu thêm chị Thanh thì hiểu: http://vietnamnet.vn/vn/van-hoa/75506/phuong-thanh---em-dep-em-co-quyen-lam-gai-.html
Đẹp

và Đĩ


----------------------------------
 chi and cub
i

Ghét

Mình đi họp. Gặp 1 bác trong đoàn. Mình sợ bị mang tiếng là lạnh lùng nên làm quen:
- Em chào anh. Em là XYZ, em ở công ty ABC. Anh cũng đi dự Chương trình này ạ?
- Em ở doanh nghiệp à? Sao cuộc họp này  lại có cả doanh nghiệp nhỉ? Hay là em giỏi quá?
Chả lẽ mình lại bảo "Hóa ra anh đi họp mà chả biết gì cả. Đây là đối thoại chính phủ - doanh nghiệp thì phải có doanh nghiệp chứ". Lại còn cà đểu mình. GHÉT. Không thèm nói thêm nửa câu. Sau mới biết bác này là Thứ trưởng.

Lúc check in tại sân bay, mình không để ý xem quầy này dành cho hạng Business hay Economy, bụng bảo dạ cái nào thì cũng được. Kéo cái vali đến quầy, 1 bác Vietnam Airlines (đại diện tại sân bay nước bạn) nói rõ to "Đây là quầy business cơ mà, nhầm rồi". Mình lẳng lặng đưa vé cho nhân viên quầy. Cô này bảo "đúng rồi, đây là hạng business". Nghe xong, mình ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mặt thằng cha VNA, thách thức rồi quay đít đi thẳng. GHÉT.

Đã lấy được hành lý ra. Một anh lấy được trước mình, nói "Hành lý đây rồi. Anh về trước nhé", xong rồi bước ra 1 anh khác (cùng đoàn) giơ tay ra bắt rất thân mật, hỏi xin số điện thoại, nói rằng thì là mà khi nào thì gặp nhau blah blah. Sau đó chả lâu, mình cũng lấy được hành lý, anh còn lại cũng lấy được hành lý, cho mình đi nhờ xe. Ra đến nơi, mình gặp ông anh kia vẫn còn đang đứng chờ. Mình ngoái lại nói "Thế anh vẫn chưa đi à? Em đi trước nhé" rồi vênh mặt đi thẳng. GHÉT.

----------------------------------
 chi and cubi

Mua Chung




Thời buổi khó khăn thế này, mấy bạn bán hàng theo nhóm phất lên như diều. Nào là Mua Chung, nào là Nhóm Mua, nào là Dealsoc, Hot Deal, vân vân và vân vân. Trong số này, Mua Chung và Nhóm Mua tỏ ra là hàng đầu hơn cả.

Mấy ngày đầu mới dùng dịch vụ này, các bạn này còn gửi bản đánh giá chất lượng sản phẩm/dịch vụ. Rồi thì được cộng điểm vào ví (để sau này đủ thì dùng chính ví đó trả, 1 dạng chiết khấu). Hàng hóa bán thì ghi rõ xuất xứ. Chất lượng hàng thì (có vẻ) được đảm bảo, dù không phải 100%. Nhưng cái thói của người Việt (học của bạn Tàu khựa, hoặc Châu Á nói chung, mình chả biết) là cứ nhu cầu càng cao y như rằng chất lượng càng giảm. Sau hơn 1 năm dùng hình thức mua này (tạm gọi tất cả là Mua Chung), một số kết luận tạm thời được rút ra:
  1.  Mua Chung chả bao giờ kiểm tra chất lượng sản phẩm/dịch vụ mà doanh nghiệp quảng cáo trước khi tung lên website, chả bao giờ đối chiếu xem chất lượng thực tế có đúng với quảng cáo hay không.
  2. Mua Chung trước đây có yêu cầu doanh nghiệp phải nói rõ xuất xứ hàng hóa nhưng giờ thì không.
  3. Mua Chung không kiểm tra giá trên Mua Chung và giá của hàng hóa bán trên thị trường, nên khi giá giảm 50%, có khi thực ra vẫn là 100% hoặc chỉ giảm 20%.
  4. Chế độ cộng điểm của Mua Chung không ai hiểu, và cũng chả ai theo dõi. Ví dụ như, tài khoản ở Nhóm Mua của mình, sau rất nhiều lần mua, mà cũng chỉ dừng lại ở vài điểm, từ rất lâu rồi không thấy cộng thêm đồng nào.
  5. Mua Chung giờ chả thấy gửi khách hàng đánh giá chất lượng sản phẩm/dịch vụ nữa. Cũng chưa ai nói đến việc doanh nghiệp nào bị Mua Chung tẩy chay, hoặc khuyến cáo người tiêu dùng tẩy chay hay xử lý gì.
  6. Doanh nghiệp bán hàng không theo đúng những gì quảng cáo trên Mua Chung, nhưng Mua Chung không biết, và không ràng buộc trách nhiệm gì của doanh nghiệp để đảm bảo quyền lợi cho người tiêu dùng. Vụ gần đây làm mình bức xúc là sau khi mua gói hàng ăn, đọc quảng cáo thì là con cá lăng 4kg làm mấy món đấy, đến nơi thấy lèo tèo, ăn hết mà như chưa ăn gì (còn chưa kể là không biết có đúng cá lăng hay không), phải gọi thêm bao nhiêu, hôm sau thằng bạn đi ăn, trả tiền trực tiếp (cũng bằng giá trên Mua Chung) thì mọi thứ đầy đặn hơn hẳn, ngon hơn hẳn, nghe mà ức. Rồi còn cái vụ túi hút chân không, quảng cáo hàng Nhật, mình đến nơi lấy hàng thì là Tàu khựa. Mới dùng mà đã thủng. Chán chả buồn chết. Định bụng nhờ bạn đi Nhật về cầm hộ mà chưa làm được, phần vì cũng tiếc cái tiền đã mua. Biện pháp tạm thời là phải lấy băng dính quấn hết vào, trông cứ như thương binh.
  7. Mua Chung chặt đẹp doanh nghiệp. Một vài người quen nói trước đây đưa hàng lên Mua Chung phải trả 30% doanh thu cho họ. Nhưng bây giờ tỷ lệ là 50%, hoặc hơn. Nói chung, doanh nghiệp cũng không có lãi. Rẻ hơn là đặt quảng cáo trực tiếp thôi. Có lẽ thế nên họ ăn bớt cũng là chuyện thường. Có điều, quyền lợi của người tiêu dùng rõ ràng bị đặt hàng cuối cùng.
Giờ lượn thử vào Mua Chung, xem tỷ lệ thật:giả lẫn lộn thế nào nhá: hồi 2h30 ngày 6/6/2012, có tất cả 171 deal, trong đó có 18 deal quán ăn, 21 deal spa và làm đẹp, 38 deal thời trang và mỹ phẩm, 17 deal trẻ em, 27 deal tiêu dùng, 14 deal thực phẩm, 8 deal sách truyện, 14 deal điện máy, 14 deal khóa học và đi chơi.
  • quán ăn thì như đã nói ở trên, rất có thể bạn sẽ được ăn ít đi, chất lượng không hoàn toàn như mong đợi.
  • spa và làm đẹp thì tạm được, nhưng hãy cẩn thận với dịch vụ spa, nhiều cơ sở làm quấy quá cho xong, đồng thời, tư vấn ngay lúc mình vào mấy trò dịch vụ thêm, bạn nào hớ hênh một chút là chết liền, bên cạnh đó, dịch vụ làm đầu thì hầu như không nên tin, vì là set nên nó làm, mình không được can thiệp, nhiều khi nhìn đầu mình không khác gì ca-ve.
  • thời trang và mỹ phẩm: loại này cần cẩn thận nhất, vì nhiều hãng tên tuổi, nhất là nước hoa và quần áo, đều là hàng giả.
  • trẻ em: nhiều đồ chơi trẻ em là đồ chơi trung quốc.
  • tiêu dùng: hàng này yên tâm hơn, tuy nhiên, như ví dụ ở trên, túi hút chân không của Nhật thật ra là của Trung Quốc, hay kéo cắt gà, nghe quảng cáo là cắt được cả xương, mà về nhà cắt hoài chỉ thấy đau tay mình, thịt gà không cẩn thận còn cắt dọc thớ.
  • thực phẩm: mình mới tiêu dùng đồ khô, nên tạm thời chưa có ý kiến gì, nhưng đôi lúc ngó qua chỗ bán trứng cũng thấy cứ lăn tăn, vì chả có cơ sở gì tin đó là trứng sạch, ít nhất cũng phải có chứng nhận gì đó được đưa ra, rồi người tiêu dùng phải nhìn thấy cái chứng nhận tận mắt, kiểu để đối chiếu, thì mới có niềm tin được chứ.
  • sách truyện: cái này tưởng ứ làm điêu được nhưng vưỡn. Thế mới lạ. Sách có thể là in lậu. Nên rẻ. Chất lượng dịch đôi khi cũng có vấn đề. Mình ít quan tâm đến người dịch nên không recommend được. Nhưng mình chỉ tin 1 vài cuốn từ 1 số công ty sách  như Alpha Book, Tri thức, Đông A.
  • đồ điện máy mình chưa xài bao giờ nên không có kinh nghiệm.
  • khóa học và đi chơi: phần này có nhiều cách luồn lách, không cẩn thận là ăn đạn như chơi, ví dụ như, mình thấy khóa học tiếng Anh của bạn Canada giảm 80%, thích quá mua liền. Khi đăng ký học thì té ngửa là đó là chi phí 1 tháng, còn toàn bộ khóa học là 3 tháng.
Tạm thế nhỉ. Mình tự nhiên cụt hết cả hứng với các bạn mua theo nhóm. Giờ cứ hở ra là bị lừa. Chả khác gì đang đi ô tô giữa đường phố mấy nước Mỹ La tinh cũng bị cướp.

----------------------------------
 chi and cubi

Shocked

Mình có thằng bạn chuyên ra đập sau lưng ghế của mình lúc mình đang tập trung làm việc, làm mình giật hết cả nảy. Chửi nó, thì nó bảo:
- Mày phải cám ơn tao, vì nhờ tao mà mày không bị shocked khi gặp những chuyện bất ngờ.
- Theo mày thì chuyện gì có thể làm tao shocked?
- Mẹ mày bảo "Mẹ không chia tài sản thừa kế gì cho con cả"
- Không sao, tao biết chuyện đó rồi.
- Người yêu mày bảo "Em ơi, anh đột nhiên không yêu em nữa, anh đi lấy vợ đây"
- Nghe cũng kinh, nhưng tao trải qua chuyện đó rồi, giờ nói thế chứ kinh hơn thế nữa tao cũng không shocked.
- Xe máy của mày bị ăn cắp.
- Xe máy giờ rẻ, mua lại được.
- Ngân hàng mày gửi tiền đột nhiên phá sản.
- Ồ, cái này cũng hơi kinh, nhưng không hiện thực lắm. Đek sợ.
- Mày chết.
- Chết rồi thì còn shocked gì nữa.
- Chả lẽ mày Thatcher đến mức đó sao?
- ...........
----------------------------------
 chi and cubi