Đất rừng Tây Nguyên

Tôi tới thăm đất rừng Tây Nguyên vào những ngày đầu tháng 6. Trước khi đi, vẫn còn lăn tăn lắm vì Tây Nguyên đã bắt đầu đón mùa mưa. Vùng đất đỏ bazan ấy mà bị mưa xối thì cứ như nước sông Hồng mùa lũ vậy, đỏ ngầu, trôi xối xả. Mà tôi lại đưa mẹ đi, người già chưa từng biết đi chơi đâu theo đúng nghĩa của nó sau nhưng tháng năm thanh niên xung phong thời chống Mỹ. Cái sự lo còn nằm ở máy bay ATR, máy bay vừa nhỏ, vừa cũ mà theo ông anh rể là "bộ đội hay dùng, mà các đồng chí bay cứ đâm vào núi là chuyện ... thường". Thế rồi hai cái sự lo ấy cũng trôi đi. Không nói chuyện máy bay, mà chỉ là chuyện vùng đất hoang sơ vẫn còn đang chờ con người lên chăm bẵm.
Nói Tây Nguyên thì hơi to quá. Tôi chỉ đi thăm được Pleiku, nơi có người cậu lên khai hoang từ mấy chục năm trước. Pleiku nổi tiếng có Biển Hồ, vốn là cái rốn của núi lửa hàng bao năm trước. Biển Hồ còn có cái tên Hồ Tơ-nưng, là nơi chứa nước ngọt của cả vùng. Biển Hồ trong thơ văn đẹp lắm, nhưng Biển Hồ thực ra cũng không có điểm gì đặc biệt cả. Biển Hồ yên bình. Người ta dựa vào địa thế của Hồ để xây nên 1 ngọn tháp vao 2 tầng ở giữa, làm nơi cư dân tới chơi và tận hưởng những làn gió đầy hơi nước của Biển Hồ, gọi là đầu Rùa. Xung quanh đây, người ta không xây thêm bất cứ một thứ gì, chí ít để thu hút khách du lịch. Quán nước cũng chỉ có một. Thợ ảnh cũng chỉ có một. Du lịch trên Hồ là điều không tưởng. Có vẻ như đìu hiu. Nhưng họ có lý do của họ. Đó là bởi vì đây là nguồn nước ngọt duy nhất của cả thành phố. Thế nên không một công trình nào được xây dựng thêm để thu hút khách du lịch, làm ô nhiễm nguồn nước này. Nếu giả chăng chỉ cần 1 click chuột, bạn có thể từ HN vào được Biển Hồ, tôi tin bạn sẽ chẳng thấy tiếc nếu dành nửa ngày ở đây chỉ để ngắm những dòng nước cứ miên man chảy, nghe rừng thông lao xao nơi Biển Hồ này.
Pleiku đơn sơ, mộc mạc lắm. Nắng chói chang đấy, rồi lại mưa xối xả luôn, hết cơn nhường lại cho những ánh nắng gắt gao mà "nếu mày có trắng lắm như thế này thì cũng chỉ mươi hôm là trông như dân tộc Gia Rai hết". Người ta khó kiếm những mảng xanh-đỏ-tím-vàng trong đất trời Pleiku, mà ở đó chỉ có 2 mảng màu nâu đỏ của đất và xanh mướt của cây. Nâu đỏ đến mức đường nhựa cũng như đường đất, nhìn đâu cũng chỉ nhìn thấy đất. Còn xanh mướt thì khỏi phải nói. Pleiku là đất của hạt tiêu, cà phê, những dãy tiêu thẳng tắp một màu, những nương cà phê thấp lùn nhưng trải dài màu xanh của sự sống. Tiêu trồng rất hay. Người ta đổ những cột bê tông cao, càng to thì tiêu sống càng lâu, rồi quấn dây tiêu quanh cột. Tiêu cứ thế lớn lên, ôm cột mà sống. Nhanh thì được vài ba vụ. Chăm sóc tốt thì cũng phải được đến 5-6 vụ dây tiêu mới tàn. Còn cà phê thì khác. Cây cà phê gạo cội thì cao, nhưng thường thì lùn tịt. Hoa cà phê trắng muốt, thơm đến không ngờ. Tiếc là chưa phải giáp mùa thu hoạch, nên tôi chưa được tắm mình trong hương hoa cà phê.
Pleiku còn đơn sơ cả ở những con người, những người mẹ, người chị đeo gùi đi chợ, trông em, những người Gia Rai tóc xơ màu nâu đất, da rám ánh mặt trời Tây Nguyên, ánh mắt hoang dã và những nụ cười đơn sơ của núi rừng. Cái chất ấy còn ngấm cả vào những người Kinh lên đây khai hoang như cậu tôi. Tất cả nhuốm một màu nâu đất.

Pleiku trải dài với màu xanh của rừng cây trên nền đất đỏ bazan
IMG_5661

Cây tiêu nè
IMG_5538

Còn đây là quả cà phê chín
IMG_5644_cr

Hạt điều cũng được trồng ở đây, người ta còn gọi là đào lộn hột cơ, phần chính của hoa thì chết đi, phần phụ mới thành hạt, thật là buồn cười phải không?
IMG_5546

Biển Hồ, thơ mộng và hoang sơ như người con gái Jarai
IMG_5595


Và đây là đầu rùa
IMG_5598

Bên này của hồ, có thể thấy những ruộng bậc thang. Nếu bạn nhìn thấy ở đằng xa tít trong bức tranh, những người nông dân chỉ như những đốm chấm nhỏ, bạn mới thấy hùng tráng thế nào.
IMG_5648

Nơi đây, những tảng đá to như thế này sừng sững khắp nơi, đội cả những cây to như thế.
IMG_5620

Pleiku có Chùa thày Năm to và hoành tráng nhất. Nơi đây ít có khách viếng thăm, chùa tịnh chuyên đón nhà tu hành về tu dài ngày.
IMG_5615

Từ đây, có thể nhìn thấy 1 góc thành phố Pleiku như thế.
IMG_5673

Người dân Pleiku ăn mặn, ít rau và rất ít thức ăn. Ở các quán nhậu, ngoài thịt và rau sống, hầu như không thể tìm thấy món rau nào trong thực đơn. Người dân tộc ở đây nổi tiếng với món gà nướng chấm lá é, một loại lá chỉ có ở vùng này.
IMG_5662

Còn đây là hình ảnh người Jarai, dân tộc thiểu số nhưng chiếm đa số ở trong vùng.
IMG_5732

Họ luôn cười thật tươi, nụ cười miền sơn cước.

Nếu bạn muốn xem cả album ảnh, mời bạn vào đây:


The story of Pleiku, Vietnam

----------------------------------
chi and cubi

Em kể anh nghe


Em thấy mình bỗng nhiên trong ngày cưới. Nhà rất đông người, trên tầng 2 toàn bạn bè hồi cấp 2. Ngoài ra chả có một người quen nào khác. Em cũng ngạc nhiên lắm “Vì sao ngày quan trọng thế này lại không có ai ngoài lũ bạn cấp 2 thế nhỉ?”.
Thế rồi có 1 cô xuất hiện. Cô này trông mặt rất quen, nhưng em không nhận ra là ai. Cô hỏi hôm nay là ăn hỏi à. Em ú ớ. Rồi em nhận ra “Tại sao chưa ăn hỏi mà đã cưới nhỉ?”.
Quay sang nói chuyện với Kiên và Hằng. Kiên bảo biết chú rể nhiều hơn cả em. Kiên còn nói anh VA không đến hôm nay đâu, khi nào ăn hỏi mới đến. Em cười trừ, hỏi vài câu, nhưng trong lòng tự hỏi “Mình biết gì về anh (chú rể) này nhỉ? Hình như mình còn không nhớ mặt chú rể thế nào. Mà sao chú rể cũng không liên lạc gì với mình nhỉ? Sao Kiên lại biết anh VA? Sao anh VA lại không đến chia vui với mình ngày hôm nay?”
Nhìn xung quanh bạn bè ngồi ngổn ngang, chơi games, chuyện trò, chả có vẻ gì là đến tham dự một đám cưới. Chợt mẹ dưới tầng 1 nói vọng lên “Nhà trai đến rồi nhé!”. Tiếng vỗ tay rào rào như trong hội nghị gần trăm người. “Sao mình không biết ở dưới đó đông người thế nhỉ? Mà sao nhà trai đến mà không thông báo với mình một tiếng?”
Em bảo Hằng là cho em cái áo dài. Nó ẽo ợt từ chối. Em bảo Yến. Yến cũng ngúng nguẩy. Thấy hơi ngượng, Yến lại đồng ý làm. Em ngạc nhiên lắm “Sao bạn bè lại không giúp mình những lúc gấp gáp thế này?”
Một lúc sau, mẹ chạy lên nói chú rể lên đón dâu. Em cuống cả lên. Yến mới là được cái áo, quần còn vứt trong túi. Áo thì trao trên móc, còn bị vướng xước cả sợi. Nhưng vẫn phải mặc thôi. Lại còn chưa make-up. Bảo Hằng vơ vội túi make-up rồi chạy sang phòng bên cạnh. Mẹ ở ngoài giục cuống “Thôi không phải thay quần áo gì nữa, nhà trai lên tận đây rồi này”. “Hay là không thay nữa nhỉ?”, nhưng em nhìn xuống. Áo đen. Quần ngủ. Thế này thì không thể không thay được. Nhưng không kịp nữa rồi. Nhà trai cứ thế đẩy cửa vào. Cái Hằng không ngăn được. Em nhìn ra thấy mẹ hốt hoảng. Thì ra vẫn không có chú rể. Thay vào đó là 1 chị ăn mặc như dân tộc Mường, ẵm theo 1 đứa trẻ rồi dí vào tay em, không nói nửa lời. “Tục đón dâu của người Mường là thế này à?” Em mắt tròn mắt dẹt, nhưng cũng tặc lưỡi bế đứa bé. Trộm vía đứa bé rất bụ, mặt mũi khôi ngô. Trên tay em, thằng bé cười, nụ cười tươi rói. Em bụng bảo dạ “Chắc tục thế này để sau này mình sinh được con trai đây mà. Mà nó cười với mình như vậy là có lộc rồi”. Trả lại chị dân tộc đó, em khăng khăng mình vẫn phải thay quần áo, ướm hỏi chị dân tộc xem có được không. Thấy chị gật đầu, em cố đóng cửa lại. Nhưng sao cánh cửa rất cứng, cửa nhôm thôi mà mãi mới ấn được vào để khóa. Bên kia, một vài người đàn bà Mường nữa cứ đi đi lại lại, ý chừng xem phòng con của mình sau này sống.
Tự nhiên em thấy mình không còn sức sống. Em thấy đất trời như sụp đổ dưới chân mình. Kỳ lạ là em không khóc, và em cũng ngạc nhiên sao mình không thể khóc. Chỉ thấy khô không khốc. Tất cả như đá vỡ vụ ra, ngay dưới chân em. “Mình đã dành cả thời tuổi trẻ của mình để lựa chọn, vậy mà giờ đây mình kết thúc như thế này sao? Mà sao không có anh ở đây, bên cạnh mình lúc này? Nhớ lúc trước có đùa anh về anh chú rể này, anh còn tưởng tượng ra đám cưới sẽ thế nào, vậy mà điều này trở thành hiện thực ư? Vì sao anh lại không được mời tới dự đám cưới của mình? Vì sao anh không đến đây để giải thoát cho mình khỏi địa ngục này thế?”
Bức bối, bất lực, em choàng tỉnh dậy. Lòng vẫn không hết bàng hoàng.
Thì ra đó chỉ là giấc mơ.
Nhìn đồng hồ lúc này là 3h kém 15. Em không tài nào ngủ được nữa. Em nghĩ về anh, về em và những điều gần gũi… Chỉ mong rằng quy luật khi mơ thấy những điều xấu thì những điều tốt đẹp sẽ đến với mình… 5h20, mặc dù hơi nóng, em vẫn quyết định tắt quạt, để xung quanh không còn tiếng động nào, chấm dứt những ý nghĩ vẩn vơ, thả lỏng cơ thể để có thể ngủ tiếp.
Hãy ở bên em để em có thể có những giấc ngủ ngon anh nhé!

----------------------------------
chi and cubi