Những người sống quanh tôi

9h sáng .... bụp, email gửi đi, nghiên cứu kết thúc.
Đêm thứ Hai tuần trước, mình rời cơ quan lúc 12h. Thứ Ba 10h. Thứ Tư sớm hơn, khoảng 9.30. Thứ Năm 12h10. Thứ Sáu 1h sáng. Thứ Bảy 2h sáng. Chủ nhật xuyên đêm, cho đến tận 9h sáng hôm nay, thứ Hai.
Mình đã từng nhiều lần làm việc với tốc độ và áp lực căng thẳng, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như lần này. 20 phút cuối trước khi ra về đêm thứ Năm, mình phải gồng mình lên, làm nốt phụ lục về GIS, để còn đi về. Chân tay cứng đờ, không thể nhấc nổi chân. Greg muốn đi bộ về, nhưng vì mình, ông đã đi metro. Chuyến cuối cùng trong ngày. Sáng sớm thứ Sáu, mình biết không thể trụ như thế này được, đã phải bảo gấp chị Hiền đi mua hộp sâm, mặc dù chị cũng mệt rã rời vì gia đình sang chơi. Còn đêm qua, thời hạn để nộp báo cáo là 12h đêm. Jo nói cần 3-4 tiếng đồng hồ để đọc toàn bộ báo cáo. Nghĩa là mình phải hoàn thiện vào lúc 8-9h tối. Nhưng, chương cuối cùng mình nhận được là 12h đêm. Phụ lục cuối cùng mình nhận được là 2h sáng. Căng thẳng tột độ từ lúc khoảng 7h tối. Chân tay mình lại cứng đờ. Vài giọt nước mắt trộm rơi. Mình muốn buông bỏ... Mình chỉ muốn đuổi tất cả đi, bảo tất cả im mồm. Rất may mình đã không làm thế, vì rất nhiều người cứ loanh quanh với mình chỉ để động viên mình, bởi việc chỉ có mình mới làm đc, file không thể chia sẻ, không thể làm chung, và họ chả biết làm gì ngoài việc chịu thức xuyên đêm với mình. Cảm giác đó chắc là hiện rất rõ trên khuôn mặt mình. Cho nên Jo, người đàn bà chỉ muốn giục và ép tiến độ, đã chấp nhận không nói gì "Để yên cho Giang làm, đừng làm phiền nó". Câu hỏi duy nhất mà bà ý cần mình trả lời là "Giang, mày cần bao lâu để hoàn thiện?", và cũng là một trong số ít ỏi những câu hỏi mình trả lời "3 tiếng". Peter nói với Courtland "Tao không dám đến gần Giang nữa". Greg và Courtland thì liên tục hỏi "Tao có thể làm gì cho mày không?". Andreas chỉ biết đứng sau, massage vai gáy cho mình, và thì thầm "Cố lên Giang nhé". Ai qua lại cũng hỏi "Giang ơi, mày cần gì để tao mua cho, cà phê, đồ ăn, nước, trà?". Giờ thì chả cái gì có thể giúp mình hết. Lúc soi gương sáng nay,  đến mình còn không nhận ra mình, đúng như một cái xác không hồn.
Có lẽ, điều duy nhất mình thấy ấm lòng là tình cảm mọi người dành cho mình, ít nhất là sự tôn trọng và sẻ chia.
Greg là người luôn ở bên mình. Ông thường bảo "Đừng nghĩ cho tụi tao. Mày phải giữ sức khoẻ cho mày". Một ngày không biết bao lần ông đến bàn mình và hỏi tiến độ, khó khăn, ông có thể làm gì để giúp. Sức khoẻ ông không tốt, bao nhiêu bệnh trong người, rất hay mệt nếu không ngủ đủ. Nhưng đêm qua, ông đã thức với mình. Dù Jo bảo ông có thể về, nhưng ông tình nguyện ở lại. Sáng nay, ông ra về lúc 6h sáng. Vậy mà, ông vẫn còn nhắn cho mình "Tao chỉ nghĩ đến mày Giang ạ, xin lỗi vì tao để mình mày làm mọi việc khó khăn như thế". Thực tế, ông cũng vất vả với dự án, vì ông là người nói tiếng Anh bản địa để đảm nhiệm chính phần ngôn ngữ trong toàn bộ báo cáo.
Peter không thể chăm mình vì bản thân bạn ý ngày nào cũng rời cơ quan lúc 2h30 hoặc 4h sáng. Bạn ý cũng sợ mình vì những lúc căng thẳng thế này, mình rất dễ cáu. Nhưng ngày nào, bạn cũng ít nhất một lần qua bàn xoa lưng động viên. Đó cũng là những phút duy nhất hai đứa có thể có thể nói với nhau vài lời. Đêm qua, bạn ý hai lần qua lại bàn mình nhưng Roberto đang ngồi đó nên bạn không dám vào. Lúc nghe mình mệt quá, khó thở, bạn ý nhìn mình ý hỏi cần gì, mình đã bảo đi tìm đồ ăn cho mình. Bạn ý quay lại với ít cơm thừa hâm nóng, một hộp cà chua bi và chút bánh ngọt trong tủ lạnh. Chân tay mình lúc đó tím tái, lạnh ngắt, cộng thêm đói nên run lẩy bẩy. Mình buộc phải chọn cơm để còn lấy sức. Ăn mấy miếng cơm mà nghẹn cả cổ. Sáng nay, bạn ý bảo "Tao chưa bao giờ thấy mày mệt như thế này. Thật kinh khủng".
Roberto làm mình cảm động không kém. Đêm qua thay vì ngủ, ông chọn đến bên ngồi cạnh mình "Mày yên tâm, tao chỉ ngồi đây với mày thôi, tao sẽ không hỏi hay làm phiền gì mày đâu". Lúc mình co quắp như con gián trên cái ghế sofa, ông đến bên mình, lấy hai cái áo khoác dạ đắp cho mình ấm lại. Đấy là chưa kể ông suốt ngày hỏi "Mày cần gì để tao mua cho?". Đến giờ, khi mình ngồi viết lại những dòng này, ông vẫn còn nhắn tin "tao thấy thương mày vì mày khổ quá mà Jo chả quan tâm gì."
Andreas vừa là trưởng nhóm của mình vừa như một thằng em thân thiết. Chỉ có nó là có thể bế mình, ôm mình mà không ai dị nghị gì, bản thân cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay e ngại. Cả tuần qua, ngày nào cũng vài chặng nó đến bên và hỏi thăm mình. Tối qua, nó cũng ở lại đến tận đêm dù không còn việc. Nó còn dặn Courtland ở lại, để khi mình làm xong việc chính, sẽ giúp mình những việc phụ. Nó là người massage cho mình. Khi mọi người hỏi "Mày không sợ Giang cáu à?", nó bảo "Tao làm, nó có phản đối gì đâu". Mình chả thích quá đi ý chứ, căng thẳng quá máu tắc ở cổ, cơ cổ và vai cứng đờ, đêm nào cũng phải bóp dầu. Tự nhiên có thằng làm cho chả tốt hơn sao.
Trong khi đó, Courtland lại là người làm cho mình ngạc nhiên. Nó còn trẻ, chưa biết cách ứng xử trong môi trường phức tạp, và cố gắng che giấu mình trước mọi người. Nó hay bị mình "dạy khôn", nhưng nó cũng bắt đầu biết cách quan sát xem mình thích hay không thích gì. Tối qua, lúc Jo bảo mọi người về đi, nó cũng rời đi. Mình chả biết nó về hay nó đi ngủ ở đâu. Nhưng tầm gần 2h sáng, nó quay lại. Và nó đến chỗ mình đầu tiên. Nó đưa mình hộp mỳ, bảo "Tao mua cho mày loại mỳ mày hay ăn này. Và đây là kẹo để tăng cường sinh lực, mày ăn đi. Mày có cần thêm bánh quy hay cà phê không?" Hôm thứ năm, nó còn hỏi "Tao đi ăn đây, mày có muốn tao mua gì về cho mày không?" Mình thực sự thấy ấm lòng vì những quan tâm nhỏ nhặt như thế.
Tự hỏi mình, những điều đó có đáng để mình tiếp tục cố gắng, để mình gắn bó với nơi này không.