Chưa bao giờ

Ngồi một mình trong phòng yên ắng. Ngoài kia trời vẫn mưa không dứt. Tự nhiên bật bài hát "Chưa bao giờ" của Việt Anh sáng tác riêng cho Thu Phương. Nghe được một nửa thì nước mắt cứ thế tuôn rơi. Bài hát đến với tôi ngay lúc tôi rơi xuống đáy của sự tuyệt vọng.
Trôi theo cơn mơ niềm đau rất thật
Có bình yên nào không xót xa...
Đúng là, sự bình yên đã tạo cho tôi cảm giác giả tạo. Một chút bình yên ấy cũng đến không thật lòng. Đời người sao quá đỗi gian truân. Có phải tôi quá nhạy cảm với sự bình yên. Hay tôi quá ngu dại. Để đến giờ, sau bao lâu cuộc tình ấy đã đi qua, mà tôi vẫn không khỏi bàng hoàng.
Đi về đâu cũng là thế
Buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại
Từ muôn năm rồi...
Nghe đứa em nói với mẹ nó rằng, sao mãi mẹ vẫn không hết khổ, ba mất rồi, mẹ gắn bó với ba Châu, chăm ba Châu ăn ở trên giường, rồi ba Châu mất đi, mẹ lại sống với ông Cơ, tha phương lập nghiệp, rồi thì bị lũ quét, chăm cây đến ngày hái quả thì lũ cướp sạch tay, lại tiếp tục tha phương thì con bệnh, không biết sống nay chết mai, không thể sinh nở được để lấy chút con làm niềm vui cuộc sống, nhưng mẹ ạ, mẹ sinh ra để trả nợ kiếp trước, mẹ cứ sống thế thôi, tốt vào để trả hết nghiệp kia, để đến kiếp sau nếu mà được làm người, sẽ không còn khổ thế này nữa.
Đứa em ấy đã phần nào an ủi được tôi, rằng mình sinh ra để trả nợ nghiệp của kiếp trước. Có vậy thôi. Có than thân cũng chẳng thế nào khá hơn được. Nghiệp chướng mất rồi.
Quên được không những điều
Đã bao giờ qua
Phải, những điều chưa đến ấy, còn có thể tệ hơn nhiều, còn có thể nghiệt ngã hơn nhiều. Hãy chờ nó đến, để rồi quên...

----------------------------------
 chi and cubi

Cấm đái bậy


Con rắn không thay được da phải chết. Những đầu óc không chịu cởi mở thay đổi sẽ ngừng hoạt động. - Friedrich Nietzsche.
Cách đây vài tháng, một chuyện cười được phổ biến quanh vòng các nhà ngoại giao sống ở Hà Nội và tôi được nghe lại từ một quan chức cao cấp Việt. Một du khách Anh hỏi một hướng dẫn viên du lịch," Chúng tôi đã đi thăm Vịnh Hạ Long (Ha Long Bay), Vịnh Cam Ranh (Cam Ranh Bay)... Một vịnh khác tôi thấy quảng cáo khắp xứ này, chắc phải hấp dẫn lắm, chúng tôi muốn tới Cam Dai Bay."
Chúng tôi cười một chút, nhưng tôi không biết nghe xong, ông có thấy chút hổ thẹn. Một dấu ấn có thể nhiều hơn các biểu ngữ vinh danh tổ quốc, anh hùng, thành tích...lại là ba chữ đơn giản, "cấm đái bậy".
Tại New York vào thập niên 1970's, lối quản trị hành chính của các thị trưởng phe khuynh tả đảng Dân Chủ như Lindsay, Koch...khiến tỷ lệ tội ác công cộng như trộm cướp, giết người, mại dâm...tăng mạnh. Khu Times Square (Công Trường Thời Đại) nổi danh không còn bóng du khách vì đây là trung tâm ổ chứa các tệ nạn về đêm. Kinh tế khủng hoảng, ngân sách lãng phí với các chương trình mị dân. Các ông thị trưởng "siêu tiến bộ" này, cho rằng phần lớn tội phạm là những dân da đen nghèo khó, phải cứu giúp và giáo dục thay vì trừng phạt. Người giàu chạy trốn khỏi thành phố, vì thuế lợi tức và kinh doanh lên rất cao và tội ác càng ngày càng gia tăng, khiến cho ngân sách càng thêm hao hụt.
Kết quả là New York gần tuyên bố phá sản vào năm 1975, phải nộp đơn xin chính phủ liên bang cứu viện và Tổng Thống Ford trả lới với câu nói bất hủ," Drop Dead" (Chết cho rồi).
Cử tri quay bầu cho đảng Cộng Hòa và thị trưởng Rudy Giuliani hứa sẽ quét sạch mọi rác rưởi cho xã hội. Chương trình của ông bắt đầu bằng một bước rất nhỏ: dẹp sạch bọn lau cửa kính xe hơi.
Khoảng 10 năm trước đó, các trẻ em nghèo New York nghĩ ra một cách kiếm tiền lẻ khá công hiệu. Tại vài ngã tư nơi hay xẩy ra nạn kẹt xe, các em xin tài xế cho lau chùi kính xe để đổi lấy một hai đô la tiền "tip". Phần lớn không ai từ chối lời mời dễ thương này từ các khuôn mặt ngây thơ và cũng vì số tiền quá bé.
Thấy các em làm ăn được, bọn tội phạm nhẩy vào kinh doanh theo bình diện lớn. Các tay đầu gấu được trải khắp thành phố tại mọi ngã tư và gần như đòi tiền mãi lộ mọi tài xế. Trước khi tài xế có dịp phản ứng, chúng xịt loại thuốc chùi nhiều bọt xà phòng xóa hẳn tầm nhìn. Bạn nào không trả 5 đô la (hay hơn nữa cho các siêu xe) phải tự leo xuống lau chùi cửa kính, gây nạn kẹt xe khủng khiếp. Bạn nào phàn nàn có thể bị ăn đòn tại chỗ hay xe bị cào xấy trướt. Chính quyền không can thiệp vì đây là nhóm cử tri "nghèo" cần được xã hội giúp đỡ.
Guiliano diệt trừ bọn "lau kính xe" không nhân nhượng. Chỉ trong 3 ngày khi ông nhậm chức, New York không còn bóng dáng một tên lau kính xe nào, kể cả trẻ em. Đây là một thông điệp ngắn gọn và hữu hiệu. "Chúng tôi không chấp nhận một tệ nạn xã hội nào, dù nhỏ nhoi." Một thông điệp không hề loan truyền qua các mạng truyền thông hay biểu ngữ, mà bằng "hành động" thực tế, dứt khoát và nhanh chóng. Khỏi cần phải nói thêm là sau đó, New York trở lại với vị trí "Ông Hoàng của các thành phố Mỹ". Kinh doanh bộc phát tạo thanh khoản cho ngân sách, tội phạm đi xuống vì pháp luật nghiêm khắc, người giàu và du khách nườm nượt quay lại... tất cả vì New York lại trở nên một vùng đất lành, nơi đáng sống.
Cách đây 20 năm, sức khỏe của tôi cũng suy sụp tệ hại. Như nhiều đứa trẻ khác ở Việt Nam, thói quen đánh răng của tôi từ giáo dục gia đình và xã hội là một lần vào buổi sáng khi thức dậy. Khi gặp người đẹp hay dự các buổi họp quan trọng, tôi nhai thêm miếng "gum" bạc hà cho thơm miệng. Cho đến một ngày khi tôi đọc một bài viết là vi khuẩn trong răng thực sự là nguồn gốc của mọi loại bệnh tật, kể cả bệnh tim mạch. Sống hơn 40 năm, chẳng bác sĩ nào nói với tôi điều này.
Từ hôm đó, tôi luôn luôn đánh răng sau mỗi lần ăn, dù ăn nhiều hay ít. Thói quen nhỏ nhặt này cải thiện sức khỏe tôi thấy rõ. Từ bước đầu đơn giản đó, tôi bắt đầu chú ý đến các kiến thức về sức khỏe nhiều hơn, từ cách ăn uống rau củ, tập thể dục đến cách tập thở và ngồi thiền. Tôi hãnh diện mà nói, 20 năm nay, tôi ít bệnh hoạn hơn 40 năm trước đó.
Cái hành động nhỏ nhặt nhanh chóng tạo nên một tư duy mới và nhiều kế hoạch bổ sung khác tiếp tục nối đuôi. Càng "làm" nhiều, càng khiến chúng trở thành thói quen hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng.
Môi trường vệ sinh ở Singapore có thể coi là sạch nhất thế giới. Tất cả bắt đầu bằng một lệnh cấm khạc nhổ, vất rác bừa bãi...nơi công cộng của chính quyền Lý Quang Diệu vào năm 1968. Người dân Singapore đã tập thói quen này khi biết rằng cảnh sát Singapore rất quyết liệt trong việc thực thi luật này (phạt đến 100 đô la Sing khi vất tàn thuốc bậy).  Cũng gốc người Tàu, nhưng dân Singapore hành xử khác hẳn người Tàu Trung Quốc, dù nơi công cộng hay chốn riêng tư.
Nguồn gốc của văn minh và văn hóa của một cá nhân hay một dân tộc bắt đầu từ những quyết định nhỏ nhặt và đơn giản. Nhiều bạn hỏi nếu tôi "được" tư vấn các nhà lãnh đạo thì tôi sẽ khuyên họ làm gì? (thực tình, ngày mà tôi được mời tư vấn thì ngày đó chắc là ngày sau cùng của trận Thế Chiến Thứ Ba). Tuy nhiên, nếu chuyện khó tin này hiện thực, tôi sẽ nói là các bác hãy ra một lệnh trong ngày đầu tiên nhậm chức là " tên nào đái bậy hay xả rác bậy sẽ bị nhốt 3 ngày tù". Và nghiêm chỉnh thực thi luật pháp không nhân nhượng, dù người vi phạm là vợ chồng hay con cháu yêu quý của các bác.
Khi bỏ tù những tên đái bậy trên đất đai đường phố, người dân sẽ hiểu là các bác cũng sẵn sàng bỏ tù những tên đái bậy trên nền kinh tế và tài chính xứ này.




----------------------------------
 chi and cubi

Đẹp hay đáng xấu hổ?

Hôm qua, Vnexpress có đăng bài "Ông Tây điều khiển giao thông ở thủ đô" http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2012/07/ong-tay-dieu-khien-giao-thong-o-thu-do/. Nội dung nói về 1 anh tây, sau khi chứng kiến nhiều người tham gia giao thông luôn đi ngược chiều, thậm chí còn là nạn nhân của việc này, đã đứng ra làm cảnh sát giao thông bất đắc dĩ , ngăn dòng người, giải thích cho họ hiểu, không quên 1 câu "Cám ơn".
Bài viết còn nói họ đưa clip này cho ông Vũ Văn Ngoại, Đội phó CSGT 4, ông Ngoại nói "đây là một hình ảnh đẹp".
Mình đúng là hơi tự kỷ, đọc đến câu này không khỏi suy nghĩ. Tại sao lại là hình ảnh đẹp? Đẹp với ai?
Đất nước nào cũng có luật giao thông. Người người, nhà nhà đều được học hay tuyên truyền về luật giao thông. Các vụ vi phạm giao thông bị xử phạt cũng bình thường như cân đường hộp sữa. Tin tức người đi ngược đường bị tai nạn, bị đâm chết cũng nhiều không xuể. Vậy thì, hỡi những người đi ngược đường:
  • đi ngược đường là quyền tự do của mỗi người;
  • khi chết vì đi ngược đường, đừng đổ tại cho số.
Và, hỡi các nhà chức trách:
  • xử phạt những người đi ngược đường là trách nhiệm và nghĩa vụ của các anh;
  • tuyên truyền để người dân không đi ngược đường là trách nhiệm và nghĩa vụ của các anh;
  • bố trí cán bộ chốt tại những địa điểm hay có người đi ngược đường để thực thi trách nhiệm cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của các anh.
Một việc nhỏ như thế, những người thực thi pháp luật như các anh còn chả làm được, thì làm sao giữ được đất nước quy củ, xã hội nghiêm minh? Tại sao phải chờ đến khi có người ngoại quốc làm việc này hộ mình thì mới khen là cử chỉ đẹp? Trong mắt họ, những người (là các anh) đáng lẽ phải làm việc này, thì lại không làm, nên họ mới phải làm, vì an toàn tính mạng (trước tiên) của chính họ. Họ, cũng như bao người dân khác, nộp thuế cho nhà nước để nhà nước trả lương cho các anh, để các anh giữ gìn sự an toàn cho họ. Vậy mà các anh không làm được. Không làm được thì đáng lẽ ra phải thấy xấu hổ. Chứ không phải khen hành động của người khác là đẹp. Nhất là người công dân không phải của nước mình.

----------------------------------
 chi and cubi