Lời cảm ơn :)

Em đã mua được con máy tính rồi, tuy chưa phải là cái hằng ao ước nhưng cũng thỏa mãn ợ. Nguyên nhân em nóng lòng mua máy là do con máy của em đang bị trưng dụng, chân tay em cứ như thừa. Nhưng em vừa mua máy xong thì con máy kia lại available. Khỗ nhắm! Đời nó cứ tréo ngoeo (viết xong không biết cái chữ này có đúng ngữ pháp VN không nữa).
Em cảm ơn các anh em bạn bè đã vô cùng nhiệt tình giúp đỡ em chọn cấu hình máy mấy hôm nay. Ơn trời bên cạnh em còn có những người bạn như thế. Em xin cảm ơn một lần nữa ạ!
Nớp riu!!!
----------------------------------

chi and cubi

Ai mua hộ máy tính đi

Giời ơi, mình đau hết cả óc rồi...
Mình chỉ muốn mua 1 con máy tính nhẹ để có thể vác đi vác lại dễ dàng, màn hình loanh quanh 12inch, pin bền 1 chút (6 cell), làm office là chủ yếu (nhưng media và lướt net không đến nỗi quá tệ), không cần ổ ghi đĩa, hàng core i (i3/5/7), giá tầm 20tr đổ xuống.
Thế mà mình vần vò có đến 2 tuần, không tìm được 1 con nào.
Mình không biết nên chọn hãng nào là phù hợp, mình được tư vấn có mấy hãng là Samsung (pin bền), HP Elite (máy bền, chống va đập). Ngoài ra Dell và IBM thì không thấy ai nói gì nên mình không rõ là nó có lợi thế gì. Tua đi tua lại, mình kết con HP Elite 2540, nhưng tìm đỏ con mắt bên phải, bạc con mắt bên trái cũng không thấy ở Việt Nam có hàng.
Giờ thì điên hết cả đầu rồi.
Mình ngồi dãi thẻ ở đây bù lu bù loa, ai có lòng hảo tâm, tìm giúp mình 1 con máy thích hợp nhất với những tiêu chí trên cái. Mình xin đa tạ lắm lắm.
----------------------------------
chi and cubi

A doll and white rose

I was walking around in a WalMart store, when I saw a cashier hand this little boy some money back.
 

The boy couldn't have been more than 5 or 6 years old.

The Cashier said, 'I'm sorry, but you don't have enough money to buy this doll.'

Then the little boy turned to the old woman next to him, ''Granny, are you sure I don't have enough money?''


The old lady replied, ''You know that you don't have enough money to buy this doll, my dear.''

Then she asked him to stay there for just 5 minutes while she went to look around. She left quickly.

The little boy was still holding the doll in his hand.

Finally, I walked toward him and I asked him who he wished to give this doll to.


'It's the doll that my sister loved most and wanted so much for Christmas. She was sure that Santa Claus would bring it to her.'


I replied to him that maybe Santa Claus would bring it to her after all, and not to worry.

But he replied to me sadly. 'No, Santa Claus can't bring it to her where she is now. I have to give the doll to my
mommy so that she can give it to my sister when she goes there.'

His eyes were so sad while saying this, 'My Sister has gone to be with God. Daddy says that Mommy is going to
see God very soon too, so I thought that she could take the doll with her to give it to my sister.''

My heart nearly stopped.

The little boy looked up at me and said, 'I told daddy to tell mommy not to go yet. I need her to wait until I come back from the mall.' Then he showed me a very nice photo of himself. He was laughing.. He then told me 'I want
mommy to take my picture with her so she won't forget me.'

'I love my mommy and I wish she didn't have to leave me, but daddy says that she has to go to be with my little
sister.'

Then he looked again at the doll with sad eyes, very quietly.

I quickly reached for my wallet and said to the boy. 'Suppose we check again, just in case you do have enough money for the doll!''


OK' he said, 'I hope I do have enough.' I added some of my money to his without him seeing and we started to count it. There was enough for the doll and even some spare money.

The little boy said, 'Thank you God for giving me enough money!'

Then he looked at me and added, 'I asked last night
before I went to sleep for God to make sure I had enough money to buy this doll, so that mommy could give it to my sister. He heard me!''

'I also wanted to have enough money to buy a white rose for my mommy, but I didn't dare to ask God for too much. But He gave me enough to buy the doll and a white rose.''

'My mommy loves white roses.'


A few minutes later, the old lady returned and I left with my basket. I finished my shopping in a totally different state of mind from when I started.

I couldn't get the little boy out of my mind.


Then I remembered a local newspaper article two days ago, which mentioned a drunk man in a truck, who hit a car occupied by a young woman and a little girl. The little
girl died right away, and the mother was left in a critical
state. The family had to decide whether to pull the plug on
the life-sustaining machine, because the young woman would not be able to recover from the coma.

Was this the family of the little boy?

Two days after this encounter with the little boy, I read in the newspaper that the young woman had passed away.

I couldn't stop myself as I bought a bunch of white roses and I went to the funeral home where the body of the young woman was for people to see and make last wishes before her burial.

She was there, in her coffin, holding a beautiful white rose in her hand with the photo of the little boy and
the doll placed over her chest.

I left the place, teary-eyed, feeling that my life had been changed forever. The love that the little boy had for his mother and his sister is still, to this day, hard to imagine, and in a fraction of a second, a drunk driver had taken all this away from him.


----------------------------------
chi and cubi

4 năm

Thật là ngạc nhiên. Mình nhận được 1 bức thư từ 1 người bạn Honduras. Bức thư mình viết cho bác này là vào ngày 22/12/2007, và đến hôm nay, 19/9/2011 mình nhận được trả lời của bác này, trong đó xác nhận bác đúng là tên ABC và đến từ đất nước Honduras (lúc đầu mình viết nhầm là Peru).
4 năm cho một bức thư.
4 năm cho một lời chào.
4 năm cho một tình bạn trở lại.

Dưới đây là hình ảnh của bác ý:




----------------------------------
chi and cubi

Cô nghỉ hưu rồi

Sau 3 hồi chuông, ở trên tầng 2 có người ngó xuống:
- Ai gọi đấy ạ?
- (vươn cổ lên) Chị ơi, cho em hỏi đây có phải nhà cô Lam không?
- Đúng rồi
- Cho em hỏi cô Lam có nhà không?
- Em có việc gì đấy?
- Dạ em có chút quà muốn biếu cô.
- Quà à? Hhm... Mẹ ơi, xuống nhà có khách... Con không biết ai đâu... Họ nói biếu quà...
Vài phút sau, vẫn từ lan can tầng 2.
- Ai đấy?
- (vẫn vươn cổ lên) Cháu chào cô. Cháu là con mẹ ABC ở chỗ blah blah. Mẹ cháu có ít quà bảo cháu mang sang biếu cô.
- Mẹ nào nhỉ?
- Mẹ cháu là ABC, ở chỗ blah blah ý ạ. Mà cháu còn là em của DEF, trước đây học ở trường cô ý ạ.
- DEF nào nhỉ?
- Dạ DEF học ở trường cô ạ...
- (nghĩ 1 lúc) Cô về hưu rồi cháu ạ.
- Về hưu hay không về hưu không quan trọng ạ, chuyện này chả liên quan gì đến chuyện về hưu hay không. Cô xuống mở cửa cho cháu đi.
Một lúc sau, cánh cửa được mở.
- Dạ, mẹ cháu nhân dịp.... có chút quà của nhà mang biếu cô (vừa nói vừa đưa túi quà).
- Không, cháu dắt xe vào nhà đi. Cô không nhận đâu.
(Sau khi dắt xe vào nhà)
- Cháu vào nhà đi. Đi cả dép vào.
- Mẹ cháu nhân dịp... có chút quà của nhà mang biếu cô. Nhưng mẹ cháu không đi được vì mệt, nên bảo cháu mang sang biếu cô, nói cô thông cảm rằng mẹ cháu không đi được.
- Thôi cô không nhận đâu.
- Cô ạ, món quà này trị giá không đáng bao nhiêu tiền. Vì mẹ cháu và nhà cô cũng có mối quan hệ từ trước đây, nên mẹ cháu bảo cháu mang quà sang biếu cô, đấy là tình cảm của mẹ cháu với nhà cô, chứ không phải vì trị giá món quà. Vì mẹ cháu mệt, không đi được nên mới bảo cháu mang sang. Cô nhận món quà này cũng là nhận tình cảm của mẹ cháu thôi.
- Cô ngại lắm. Mẹ cháu già rồi. Mà cô xin lỗi, cô ăn mặc quần áo ngủ nhé.
- Không sao ạ. Cháu đã nói với cô rồi, món quà này chỉ thể hiện tình cảm của mẹ cháu thôi, chứ nó có đáng bao nhiêu tiền.
.............
- Thôi cháu xin phép cô cháu về.
- Bảo mẹ là cô cảm ơn nhé. Mẹ cháu già rồi. Cô ngại lắm....

----------------------------------
chi and cubi