My 2nd visit to Singapore


May hơn khôn, lần này mình được đi khám bệnh ở Sing. Khi mới vào, thấy lãnh đạo được đi khám bệnh ở nước ngoài trong khi nhân viên chỉ được khám ở những bệnh viện thông thường trong nước như Bệnh viên bưu điện, mình đã thấy không mấy hài lòng. Khoảng cách quyền lợi ở đây quá khác xa giữa lãnh đạo và nhân viên. Năm nay, tình trạng cũng sẽ như năm ngoái nếu không có ý kiến của 1 anh giám đốc ban. Và thế là, tèn tén ten, lãnh đạo cấp phòng, nhân viên có thâm niên làm việc trên 20 năm cùng lãnh đạo các đơn vị hạch toán phụ thuộc đều trong diện được đi. Thế là thỏa nguyện thói tò mò xem ở nước ngoài, người ta khám chữa bệnh như thế nào.
Đoàn mình đi lần này có 16 người, trong đó có H. là đứa "cùng hội cùng thuyền", vì thế, 2 thằng suốt ngày đi với nhau, khiến cho cả đoàn "một phen hiểu nhầm". Nào là "sau chuyến này, 2 đứa thành đôi", nào là "sao H không gọi điện cho người yêu, mà bên này suốt ngày đi với G?", nào là "sao lại gọi là thằng, phải gọi là bạn chứ?"... 2 thằng cười xòa. Có gì mà phải thanh minh nhỉ?!?
Lần này đi, mình chỉ thích đi thăm 2 nơi, đó là Jurong Bird Park và Botanical Garden. Mình đã định bụng tách đoàn để đi 1 mình nhưng nghĩ không ổn nên cùng đi. Quả là lãng phí. Ai lại xem vườn chim mà đi bằng tàu điện, nhìn từ trên cao, chả thấy gì hết trơn. Lãng phí cả gần 30S$. May mà đi thăm vườn lan chỉ có mỗi 2 thằng, cứ gọi là rì lách. Thực ra, lan của Sing cũng chả khác gì của Thái hay VN, có điều, họ xây nó thành 1 vườn hoa nên trông rực rỡ. Mình nghĩ, lên Đà Lạt vào mùa hoa nở (hình như mùa này thì phải) thì cũng đẹp không kém.
Lần này đi, mình có cơ hội ăn nhiều bữa "cơm tour". Nghe chị hướng dẫn viên món nào cũng khen hết cỡ, nhưng đến khi ăn thì không ăn nổi. Đặc sệt đồ tàu, toàn dầu với mỡ. Đúng là "cơm tour"!
Tiếc nhất là không được gặp Agus. Không hiểu hệ thống khách sạn ở đây thế nào. Mình gọi điện đến khách sạn của Agus thì họ không cho nhắn lại, mà cứ kết nối đường dây để mình nhắn trực tiếp. Mà mình thì không biết Agus ở phòng nào. Hóa ra Agus lại check in với tên của lãnh đạo. Bó tay. Trong khi đó, Agus gọi điện đến khách sạn của mình cũng bị trả lời rằng ở đây không có ai tên như vậy, nhắn tin vào máy chị Hương thì không thấy nhận hoặc không thấy trả lời. Nói chung là bó toàn thân! Mãi đến hôm nay Agus mới về, hỏi ra thì anh mang quà cho mình mà không gặp. Tiếc quá mất thôi!
Mình định bụng sang đây shopping nhân thể mùa sale. Nhưng Sing sale sớm quá, giữa tháng 7 đã hết mất rồi. Mặc dù ở mọi nơi đều tìm thấy mặt hàng sales nhưng giá thực sự ở trên trời, mình không afford được, thi thoảng nhặt "cổ phiếu lẻ" thôi. Không sao, thế cũng ổn, nhất là 2 cái vòng của Mark & Spencer, màu nâu đẹp tuyệt. Chẹp chẹp! Bổ sung vào bộ sưu tập vòng cổ rất dày của mình thêm 2 chú.
Lần trước đi Sing nói nhiều quá, lần này chả có gì khoe hết. Có 2 bộ sưu tập, một là hoa, hai là cảnh, tặng mọi người xem vậy:
http://home-and-garden.webshots.com/album/573769123iPGzKE
http://travel.webshots.com/album/573792291LzWCnh
Enjoy!
********************
Ai có comment xin mời vô Guestbook nha. Xin cám ơn!

24 Things To Always Remember

It is for my special friend, who has been hurt and needs recovering his soul... It's also for myself, for the release of its soul...

Your presence is a present to the world.
You are unique and one of a kind.
Your life can be what you want it to be.
Take the days just one at a time.

Count your blessings, not your troubles.
You will make it through whatever comes along.
Within you are so many answers.
Understand, have courage, be strong.

Do not put limits on yourself.
So many dreams are waiting to be realized.
Decisions are too important to leave to chance.
Reach for your peak, your goal and you prize.

Nothing wastes more energy than worrying.
The longer one carries a problem the heavier it gets.
Do not take things too seriously.
Live a life of serenity, not a life of regrets.

Remember that a little love goes a long way.
Remember that a lot … goes forever.
Remember that friendship is a wise investment.
Life’s treasure are people together.

Realize that it is never too late.
Do ordinary things in an extraordinary way.
Have hearth and hope and happiness.
Take the time to wish upon a start.

AND DO NOT EVER FORGET ….
FOR EVEN A DAY
HOW VERY SPECIAL YOU ARE !

Về Phú Thọ


Cả nhà về Phú Thọ ăn giỗ ông Hậu, thế là mình cũng về theo. Về quê thì cũng nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mình về Phú Thọ đấy. Quê vợ của ông Hậu, em ông ngoại mà.

Đường đi thì kể ra cũng hơi dài, mà bác lái xe lại lượn tít mù khơi. Mẹ say như điếu đổ, chả ai chơi với mình. Ấy thế mà mình chả làm nũng ai đâu nhé. Mình chơi suốt thôi, không ngủ tý nào. Các bạn thấy mình có cừ không?

Dọc đường đê, mình nhìn thấy rất nhiều bò. Nhưng mà con bò gọi mãi chả nghe thấy, chán ơi là chán cơ! Mình chuyển sang thực vật. Mình ngắm thấy những đồng cỏ rộng bao la. Mình bảo cỏ là để cho bò ăn mẹ nhỉ. Nhưng mẹ lại nói đấy là lúa cơ. Lúa à? Hình như mới nghe lần đầu. Dì còn bảo lúa chỉ trông hơi giống giống cỏ thôi, chứ cứng hơn cỏ nhiều. Chẹp, chẳng cãi được. Người lớn nói mà! Mình chỉ chẹp chẹp được thôi.

Gần đến nơi, bác lái xe chiều mình lắm nhé, cho mình nghe đĩa bác Xuân Bắc kể chuyện thiếu nhi. Nhưng cái hệ thống loa của xe này sao ý, nghe cứ ồm ồm, chả rõ gì cả, làm mình cứ nhầm chuyện Cô bé quàng khăn đỏ sang chuyện con muỗi, rồi linh tinh cả. Hì hì...

Mình với Ông với Dì là người khỏe nhất, vì không say, không mệt tý nào. Mình vào nhà chào mọi người, rồi mình đi chơi ngay. Mình posing để chụp ảnh. Mình cho Dì thử máy ảnh ý mà. Dạo này mình thấy mình hơi điệu, khi chụp ảnh hoặc là phải say "Hi", hoặc là phải nghiêng mình, hoặc là phải cầm vật gì đó, hoặc là phải trèo lên ghế, hoặc là phải nháy mắt (nhưng Dì bảo mình cứ nháy mắt là nhắm tịt luôn cả 2 mắt, thế mới chán!?!). Hết trong nhà lại ra vườn, tiện thể ngắt luôn mấy quả quất cảnh của Bà Hậu. Hihi. Rồi ra đến cả sân. Rồi giả vờ chụp ảnh cho Ông, bắt Ông say "Hi" luôn cơ. Nhà Bà Hậu cũng nho nhỏ thôi nhỉ, nhưng cái cầu thang lên tầng 2 dốc và nhỏ quá, mình không được đi một mình :(. Nhà Bà khác nhà mình ở chỗ có rất nhiều cây xanh, khắp mọi nơi luôn ý. Mình phá thoải con gà mái upps...

Kể ra mình nịnh... cũng hơi bị giỏi. Thức ăn nấu thơm lừng, nên mình rất chi .. hào phóng khen "Ôi, ngon thế!", "Sao món này thơm thế?", "Đây là món gì mà trông ngon thế Dì nhỉ". Thế là được khen tứ tung, mặc dù mình cũng chả ăn gì nhiều hơn hàng ngày :)

Ăn uống xong xuôi, nhà mình được ưu tiên 1 phòng ngủ. Sao mình chả thấy buồn ngủ gì hết trơn ý, mà Bà, Dì, Mẹ thì cứ lăn quay. Chẹp. Chả ai chơi với mình cả. Ra ngoài thì trời rõ nắng. Mà Bà ru thì ngọt ngào. Thế là mình thiếp đi lúc nào không hay.

2h mình bị dựng dậy. Chào cả nhà cháu về Hà Nội. Trên xe mình lại líu lo để mẹ đỡ mệt. Rồi mình xuống ngồi với ông bà đi nhờ xe, vì bà hứa sẽ kể cho mình nhiều chuyện hay. Bà là giáo viên tâm lý mà, nên kể chuyện vào thật đấy. Mình thuộc luôn, không như mẹ kể. Rồi mình tự kể lại, cả nhà khen hết lời, vì mình còn thêm thắt bao nhiêu là hô ngữ, kiểu như "con sói ăn thịt luôn cả bà và cô bé, thế là xong", hay khi bà nói "bà sợ run lên", mình đáp lời rằng "câu chuyện kể về con giun, rất to nhé, rất sợ luôn"...

Loắng một cái là về đến nhà. Mình vẫn thấy thoải mái, trong khi Bà chỉ lo mình mệt. Nhưng mình vẫn tốt mà. Mình thấy đi thế này thật là vui! Khi nào thì ông bà bố mẹ cho mình đi tiếp nhỉ?

À, Dì đã upload ảnh mình posing lên webshots rồi đấy, mời mọi người vào link này http://family.webshots.com/album/573584123FKJALm?vhost=family để ngắm mình nhá. Ai muốn leave comment thì viết vào Guestbook cho mình, vì theme này của Dì chưa hoàn chỉnh đâu. Cám ơn mọi người ạ!

Cheers,

Cún con

Tâm bình an




Một nén nhang thơm, một tấm lòng thành, con nguyện cầu nơi cửa Phật xin chữ BÌNH AN.


Lúc con đi, trời rắc vài giọt mưa nhỏ.


Lúc nguyện cầu, trời đổ mưa to.


Đức Phật mở lòng từ bi, dang tay cứu vớt linh hồn bé bỏng. Lòng con nhẹ bẫng. Tâm bình an.


Con ra về, trời quang mây tạnh.


Đa tạ Đức Phật cứu rỗi chúng sinh...


Nam mô a di đà phật!
-------------------------------
Vì theme chưa hoàn chỉnh nên mời bạn comment vào Mục Guestbook bên tay phải nhé! Xin cảm ơn! Giang

Next step


- ... Khó lắm. Tôi thấy 3 dấu gạch ngang, như chặn...

- Liệu nó có thể bước tiếp...?

- Đã bảo là khó lắm mà. Phải xin, phải thành tâm cầu nguyện... Phải đến 35...

...

Bước thêm một bước mà khó đến thế sao?

Ngoài kia liệu đường hầm có lối thoát?

Nghẹn.

Khắc khoải.

Vô vọng.

Buông xuôi.

Giải thoát.