Ước sao bình yên

Giở lại đống email cũ, lòng thấy trùng hẳn xuống. Đã có một thời mình bình yên đến thế. Đã có một thời hạnh phúc sao quá đỗi gần. Chỉ là những lời hỏi thăm. Chỉ là những câu chuyện kể vu vơ. Chỉ là những mẩu tâm sự, sẻ chia. Nhưng chất chứa trong đó biết bao nhiêu tâm tình. Mình vẫn còn giữ kỷ vật anh để lại, một thứ nhỏ nhoi, bình thường nhưng chứa đựng cả tình thương, sự quan tâm sâu sắc. Thế mà, cuộc đời đã bắt mình phải lựa chọn, để rồi đánh mất anh, mãi mãi.
Lựa chọn không bao giờ nói cho mình biết mình đúng hay sai, cho tới khi nó thể hiện ra như thế. Mình đã từng tin rằng lựa chọn ấy sẽ mang đến cho mình những điều tốt đẹp hơn. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng đúng như phân tích và dự đoán. Chỉ biết rằng, mình đã để tuột khỏi tay một điều vô cùng quý giá, một niềm tin khó có thể lấy lại được.
Nếu được nói một lần, hãy cho em xin lỗi anh, dù lời xin lỗi ấy đã quá muộn màng, dù lời xin lỗi ấy cũng có những nỗi niềm của nó.
Đôi khi, em chỉ ước mình ngồi lại bên nhau, trong những phút giây bình yên của cuộc đời...
Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên
Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu
Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa

Tháng tư về. Hoa loa kèn nở. Màu trắng của sự bình yên.