Trước giờ đi ngủ...


Trước giờ đi ngủ...

Sáng nay Tổng mình đón Bác Triết. Mình không thuộc danh sách phục vụ vì đã đi phục vụ nơi khác mất rồi. Nói ra thì bảo là "vô lễ", hoặc là "hâm", nhưng việc không nằm trong danh sách ấy khiến mình chả buồn đi tẹo nào. Nói đùa rằng Bác đã hẹn mình đến nhà riêng nói chuyện cho thân mật, mình "hân hoan" chào các bạn đi thi tuyển giáo viên.

Ấy là thi tuyển giáo viên tiếng Anh cho Trường tiểu học.

Nói đến đây lại nhớ câu chuyện cách đây gần 1 tuần. Chả là giáo viên của Trường ra đề tiếng Anh. Theo phân công, mình phải cross checking xem có lỗi gì không. Thì cũng có 1 vài lỗi, thậm chí là key sai. Mình quay ngược lại hỏi giáo viên. Đúng ra là cô Hiệu phó. Với giọng rất hậm hực, cô bảo "Chị chắc chắn là không sai đâu. Chị đảm bảo đấy. Nhưng không sao. Chị sẽ email cho em để em xem lại". Cô làm mình "hoảng", giọng "rụt rè" hẳn. Rồi mình kiểm tra với mấy người đồng nghiệp, và phát hiện đúng là sai thật. Mình phải "comment" vào đó rất rõ, đề phòng cô phản biện. Rồi cô lặn mất tăm.

Sáng nay đến Trường, mình cứ tưởng sẽ gặp một bộ mặt "gườm gườm", nhưng may sao không có. Hú vía! Chắc phần giải thích của mình không đến nỗi. Cũng may, chứ nếu không chắc mình đề xuất kiểm tra lại trình độ của cô Hiệu phó mất !?!

Buổi phỏng vấn và thi viết diễn ra không đến nỗi, mỗi tội thay vì 2 tiếng, nó kéo dài gần hết 1 ngày, làm mình mất buổi tập xe. May mà bù lại, mối quan hệ giữa mình và cô Hiệu phó được cải thiện đáng kể...

Chiều nay qua bác Hằng chơi, "chôm" được 1 cái bếp nướng, 1 lọ kem Johnson cho Cún, 1 lọ nước hoa và 1 gói kẹo chocolate. Mình mà cứ từ chối thêm vài lần nữa chắc bác Hằng mang hết của nả từ London ra, khéo mình mang về cả thùng... May mà mình đủ "can đảm" can ngăn. Hehe. Tý con thì thật là buồn cười, về nhà có 2 tuần mà quên phản xạ tiếng Anh, mình nói nhiều quá thì bảo "Không thích nói tiếng Anh nữa đâu". Mình chọn shampoo cho Cún thì nhất định không cho, bảo "cái này chỉ cho chị An thôi", thế nhưng khăng khăng bắt mình cầm về những 2 lọ kem. Còn bao nhiêu parfume nữa, tống tất cho cô Giang thôi, papa xin thì không cho cái nào. Nhưng mà trông Tý bây giờ phải gấp rưỡi Cún. Thế mới buồn!

Trước giờ đi ngủ...

Lại nhớ cách đây 1 tuần, mình tham gia Alumi Camp của InWEnt ở Quảng Bình. Ở Quảng Bình 4 ngày thì tới 3 ngày dính ảnh hưởng bão, cả ngày rặt chỉ walking từ phòng ngủ tới phòng họp và ngược lại. May mà còn ngày cuối cùng nắng ráo, mình chạy ra làm ít ảnh. Không. Thực ra cũng có cả những tấm chụp trong mưa, dưới trời mưa, và cả trước khi mưa. Ức nhất là mình chụp cho mọi người thì đẹp, mà mọi người cầm đúng máy đấy, khẩu độ đấy, chụp cho mình cứ như "bà vợ Bá Kiến". Khiếp lên được. May thay còn có Vinh. Nhưng đến giờ ngoài 2 tấm hình Vinh gửi, mình vẫn chưa nhận được thêm cái nào...

1 tuần rồi mà mình vẫn chưa úp sọt được cái hình nào, trừ vài cái gửi vội lên group. 1 tuần quay cuồng với công việc. Về nhà thì buồn ngủ không chịu nổi. Thế nên mãi tới hôm nay mới lò dò lên đây viết được vài dòng...

Đấy là cái riêng.

Còn cái chung. Là expected outcome của Hội thảo.

Mình không nghĩ it becomes true. Mình không hiểu sao facilitator lại came up with ý tưởng lập Steering Committee của Alumni. Cả hội tranh nhau vào SC và group manager. Ai cũng bảo mình tham gia vào ô nào đó. Nhưng mình nhất quyết không vào. Có lẽ một phần là vì mình thấy không còn đủ sôi nổi để tham gia vào những việc ấy. Nhưng phần quan trọng hơn, đó là mình muốn chịu trách nhiệm về những việc mình làm. Volunteer để vào những nhóm ấy rồi chả giải quyết được việc gì, chả đưa ra được ý tưởng gì, báo hại alumni theo gót. Mình chỉ nghĩ, nếu có bất cứ việc gì mà inwent cần mình làm và khả năng mình làm được, mình sẵn sàng give hand. Không nên hào nhoáng với ba trò lăng nhăng, để rồi chỉ ghi được vào list công việc chứ không ghi thêm được gì vào list hiệu quả.

Hay là mình già rồi nên không còn active nữa???

Thế đã nhỉ? Mình ngủ đây. Mai đi học lái sớm rồi.

Khò khò khò

Thank you

Nói đúng ra là mình chả có "khái niệm" nào về ngày 20/10 năm nay. Bảo ngày xưa "mắt nai cha cha cha" thì còn "hồi hộp" tý. Giờ chuyển hết sang "mắt cú vọ" rồi, nhìn rặt thấy sâu thấy si...
Ấy thế mà mình vẫn được "đánh thức" một cách kịp thời, trước hết là cái "phong bì" của công đoàn cơ quan. Đừng nghĩ cứ phong bì là xấu nhé. Phong bì chỉ gói ghém "quà" cho chị em dưới một hình thức "linh hoạt" nhất thôi :D.
Kế đến là lời chúc của bố Quốc và một vài người bạn, những lời chúc "cho ta thêm sức mạnh" trong cuộc sống, cho ta cảm thấy mình vẫn là con gái, vẫn được "chiều chuộng" và vẫn được "yêu".
Bữa ăn "thịnh soạn" của anh em Ban Xây dựng và bữa ăn "xông khói" của Ban mình khiến mình thấy cũng vui vui. Một bó hoa đơn giản nhưng đầy tình cảm làm ấm lòng mình lại.
Xin cảm ơn tất cả những người bạn đã gửi lời chúc tốt đẹp cho mình. Cảm ơn vì em gặp lại anh trong đời. Mong rằng những điều tốt đẹp sẽ thực sự đến với em.
20/10/2009

Sinh nhat Me


Hôm nay là sinh nhật Mẹ. Mẹ bước vào tuổi 70, cái tuổi thất thập không phải là "xưa nay hiếm" nhưng cũng không phải là vô lo. Một ông thày "có tiếng" nói rằng tuổi của Mẹ sống được đến bây giờ không phải là nhiều. Mình thì chẳng biết nên no comment. Chỉ thấy đáng lẽ Mẹ phải sống nhàn nhã hơn chứ không vất vả như bây giờ. Đáng lẽ Mẹ phải thoải mái tư tưởng hơn chứ không phải như bây giờ.

Nhưng Mẹ không được như thế.

Mình không giúp Mẹ được như thế.


Năm nay Mẹ không nhớ ngày sinh của mình. Chị Quỳnh tặng Mẹ hoa, Mẹ mới nhớ ra. Hôm nay thì cả nhà được một bữa no nê, ăn gần 2 tiếng. Không may là Mẹ lại bị đau bụng. Chỉ làm thôi, chứ ăn thì không nổi. Khổ thân!

Nhưng Mẹ lại được tới 2 cháu nhớ ngày sinh nhật và gọi điện chúc mừng. Một gọi bằng bà, một gọi bằng cô. Mẹ cảm động lắm. Thế còn hơn chán vạn những món quà, Mẹ bảo vậy. Dẫu sao, đây cũng là một ngày đáng nhớ của Mẹ.

Nhớ năm ngoái Mẹ bảo "2010 tổ chức sinh nhật lớn cho Mẹ, vì năm đó cũng là năm Thăng Long tròn 1000 năm tuổi."

Chưa biết thế nào, chỉ mong Mẹ yên bình thôi... Xin tặng Mẹ bông hồng vàng, loài hoa Mẹ yêu thích!

10/10/2009