Chuyen dan ba


Không biết lúc ông trời tạo ra cái đó cho đàn bà có ý gì? Chẳng lẽ chỉ để gây khó dễ cho cánh chị em chúng ta? Nhiều lúc thật bực mình, vì thấy quá bất công. Vì sao khi dựng vợ gả chồng, đàn ông không còn là trai tân thì chẳng ai nói gì nhưng phụ nữ không còn trinh trắng thì lại ồn ào vô số chuyện? Còn với riêng tôi, càng tức hơn là dù ai nấy đều lặng thinh nhưng tự trong lòng tôi lại thấy không thể bỏ qua.

Cho tới lúc này thì đã có ba người đàn ông ghé qua thăm viếng đời tôi. Người tôi yêu đầu tiên tên là Khang, hơn tôi bảy tuổi. Khi quen anh tôi mười chín, một con bé vừa thi đỗ đại học, còn anh đã là nhân vật nổi tiếng ở trường về đẹp trai, về viết văn hay và còn là chủ tịch hội sinh viên...
Vào học kỳ hai năm thứ nhất, tôi và Khang chính thức yêu nhau, song anh vẫn luôn coi tôi như một đứa con nít. Trong ba năm tình yêu, hành động táo tợn nhất của chúng tôi là hôn nhau. Tôi không biết anh giữ gìn vậy là vì có trách nhiệm, vì quan niệm cổ điển hay vì không muốn làm tổn thương tôi. Hoặc thực chất là anh chẳng ham muốn gì cái thân xác được cả trường coi là đẹp đẽ của tôi?
Mùa hè năm ngoái Khang sang Mỹ, mảnh đất anh ôm mộng được đến từ nhiều năm qua. Điều khiến tôi bứt rứt là khi ra đi Khang chẳng dặn dò gì lại, thậm chí tôi cũng không biết nổi rút cục anh sẽ có ngày trở về hay không. Nhưng khi đó tôi thấy việc này chẳng có gì quan trọng, bởi chỉ hè sang năm là tôi tốt nghiệp và sau khi Khang đi Mỹ, tôi đã bắt đầu làm thủ tục đi Canada. Tôi muốn đợi khi sang đó mới báo tin, để cho anh bất ngờ. Có mảnh bằng thạc sĩ ở Canada chuyện tôi vào Mỹ sẽ dễ dàng hơn.
Đúng lúc tôi đang lên kế hoạch cho cái tương lại ngọt ngào đó thì vô tình biết được mục đích thật sự của Khang đi Mỹ chính là vì cô người yêu cũ của anh đang ở đó. Thì ra trong suốt ba năm yêu tôi anh vẫn không hề lãng quên cô ta. Nước mắt đầm đìa, tôi gửi e-mail cho Khang, kể lại tất cả những gì tôi biết. Khang không chối. Trong điện thoại, tôi trách cứ anh tại sao lại phải giấu diếm vậy, không yêu tôi thì cứ nói, cần gì phải dối trá tôi suốt hai năm qua? Có lẽ phát chán vì bị tôi hỏi dồn, Khang bẻ lại: "cần gì phải nóng nảy, anh cũng đã làm gì có lỗi với em đâu?"
Tôi lặng người đi. Thì ra suốt hai năm qua anh không hề động đến tôi cũng chỉ vì chuẩn bị cho bước rút lui hôm nay. Cuối cùng tôi cũng chả còn lý do gì để làm ầm ĩ lên nữa.

Thế là Khang, trung tâm cuộc sống của tôi, đã bỏ tôi mà đi vì lý do thế đay. Tôi mong ước anh hồi tâm chuyển ý bởi những ngày tháng không có anh, tôi sống vật vờ, không mục tiêu, không động lực. Đi Canada với tôi giờ đây chẳng còn ý nghĩa. Bạn bè đều thương vì biết tôi bị cú sốc quá nặng với Khang. Điều đó hiển nhiên. Tôi cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình, một thay đổi mang tính sụp đổ.
Chính lúc đó người yêu thứ hai của tôi xuất hiện. Anh tên Mục, bạn quen trên mạng. Trên mạng, tôi coi Mục như người anh trai, mọi chuyện vui buồn gì đều kể ra hết. Anh nghe rất chú tâm chứ không phải đãi bôi hoặc cho qua chuyện, khiến tôi rất cảm động. Do vậy, tôi dần dần có cảm tình với anh, nói chính xác hơn, là cái cảm giác thân thiết như ruột thịt.
Trước khi gặp anh, chúng tôi đều chưa biết hình dạng nhau, kể cả qua ảnh, vì thế cả hai đều có phần kinh ngạc. Riêng tôi thì vẫn tự tin vào ngoại hình của mình. Khi thấy tôi, Mục cười rất quái, nói rằng không ngờ lạ được trò chuyện lâu như vậy với một người đẹp, thật là vinh hạnh. Tôi cũng rất hài lòng về anh. Ba mươi tư tuổi, anh vừa có được vẻ phong trần lại vừa có nét trẻ trung. Đó là điều tôi không ngờ tới.
Hôm gặp mặt là buổi tối cuối cùng trước khi Mục rời Bắc Kinh. Cùng anh ăn cơm tối xong, không hiểu nghĩ lúc đó mà tôi lại nhận lời mời theo về khách sạn anh thuê ở, mặc dù trong lòng linh cảm sẽ có chuyện xảy ra, nhưng dường như tôi lại đang chờ nó xảy ra vậy. Lúc đầu, chúng tôi chỉ ngồi trên ghế trò chuyện, sau đó lời cứ ít dần đi, rồi căn phòng bỗng trở nên im phắc khiến người ta dễ cảm thấy căng thẳng nôn nao. Còn tôi chỉ thấy rạo rực, bụng bảo dạ chắc chắn là sẽ xảy ra điều gì đây, nhất định vậy. Anh chợt nhích đến sát tôi, đăm đắm và ngây ngô nhìn tôi chằm chằm. Người tôi căng ra, tim đạp dồn, thình thịch. Song khi anh ghé miệng định hôn, tôi đã ngoảnh đi, chẳng phải vì ghét bỏ gì, thậm chí còn thích nữa, nhưng bản năng lại cứ phản ứng vậy.
Anh hiểu, lập tức rời khỏi tôi, và hỏi có phải tôi ghét anh lắm? Tôi đáp không phải, chỉ có điều chưa quen với sự biến đổi quan hệ như vậy, bởi đã coi anh như người anh trai rồi. Anh cười, tiếp tục nói chuyện hòng mượn cớ đó làm thay đổi không khí. Ngồi thêm hơn tiếng nữa, tôi bảo dã muộn, phải về trường cho kịp giờ đóng cổng. Xem ra anh có vẻ thất vọng. Thực ra tôi cũng đâu có vui vẻ gì. Rồi cuối cùng tôi vẫn ra về, nhưng chưa ra khỏi khách sạn thì chợt nhận ra để quên điện thoại di động, đành phải quay lại. Khi mở cửa ra, nhìn thấy tôi, anh rất ngạc nhiên. Tôi nói lý do quay lại rồi đi vào phòng. Đúng lúc tôi định đi ra thì đột nhiên anh ôm châm lấy tôi từ phía sau và hôn tôi, nụ hôn khiến tôi run rẩy. Anh hôn và không dừng lại ở đó... Thoạt đầu tôi chống cự, nhưng rồi tôi buông xuôi dần.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận mùi vị đàn ông, sự khao khát và sức mạnh của họ. Thật khó có thể chống lại những cái đó, nhất là khi tâm hồn trống trải đang thèm được chiều chuộng, nâng niu.
Tôi bắt đầu phối hợp với anh, tuy vụng về nhưng cũng đủ khơi dậy xúc cảm. Qua lớp cửa kính, tôi nhìn thấy trời đầy sao, ròi lại nhìn thấy người đàn ông nằm bên tôi, một cảm giác kỳ. Đột nhiên anh hỏi: “Người yêu em đã từng… với em lần nào chưa?” Tôi kiêu hãnh lắc đầu. Anh giật bắn mình, hốt hoảng “Xin lỗi, anh thật sự không biết em chưa từng làm tình. Nhìn em, anh không thể nào kìm giữ nổi. Em đẹp hơn anh tưởng tượng rất nhiều”.
Tôi lập tức mặc quần áo, chẳng nói câu nào, bỏ đi, đột nhiên hiểu ra trên đời này chỉ có các đức ông chồng mới coi trọng việc bạn còn trinh hay không, ngoài ra, đàn ông nào trèo lên bụng bạn cũng hy vọng bạn ít nhất từng một lần kinh nghiệm bởi họ sợ trách nhiệm, sợ ràng buộc, đôi khi chỉ là ngại áy náy.

Tôi cũng chẳng rõ nếu lúc đó Mục cứ làm tới thì liệu tôi có mặc kệ? Song anh đã chủ động dừng lại. Như vậy cũng tốt, tôi vẫn còn là trinh nữ. Hôm sau, Mục rời Bắc Kinh. Trước khi đi, anh ta gọi điện cho tôi, nói vài câu xin lỗi giả tạo, đồng thời ngầm rằng đợi khi tôi đã là đàn bà, có thể tới Thượng Hải tìm anh ta. Tôi cười lớn, cười đến mức anh ta hốt hoảng. Tôi nói cần gì phải đi tìm anh ta, đàn ông ở Bắc Kinh đầy. Khi gác máy, cả hai chúng tôi đều không vui.
Rồi qua bạn bè tôi, tôi biết được tin ở Mỹ, Khang không hề nối lại tình xưa với người yêu cũ. Thế là trái tim đóng băng của tôi bắt đầu tan dần. Thậm chí tôi còn quyết định đợi đến hè, khi Khang về nước, tôi sẽ đem tất cả trao tặng cho Khang, dù anh có yêu tôi hay không. Chỉ cần tôi yêu anh là được.
Tháng chín năm ngoái, tôi tham dự một tiệc sinh nhật, quen được Huy. Anh học cùng trường tôi, hơn tôi hai khoá, vào loại người mẫu của trường… Huy thẳng thắn bảo rằng muốn làm bạn thân tôi, và xin tôi cho anh cơ hội. Xem ra Huy nghiêm túc. Nhưng tôi vẫn coi như đùa, nghe xong cho qua. Không ngờ anh theo đuổi thật. Nhưng tôi không chấp nhận. Loại đàn ông như Huy không thể đem đến cho tôi cảm giác an toàn, cũng như không thể có được cảm giác mái ấm.
Một hôm tôi tới nhà Huy chơi. Lúc sắp về thì trời mưa, Huy bèn kéo tôi vào xem video ở phòng khách. Đến khi phim có cảnh sex tay Huy cũng bắt đầu ngọ ngoậy không yên. So với Mục, Huy vuốt ve khéo léo và chính xác hơn nhiều, chỉ trong thoáng chốc đã khiến tôi không chịu nổi nữa. Sau khi giúp tôi cởi hết váy áo Huy dịu dàng hôn khắp người tôi… khiến tôi thấy như mình chấp nhận Huy đến nơi rồi. Đột nhiên tôi nhớ tới Khang, người yêu tôi, bèn đẩy Huy ra nói “Xin lỗi, không được đâu anh, em chưa từng thế này”. Huy ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục hôn tô, bảo. “Anh sẽ cẩn thận, sẽ không làm em đau dâu”. Rồi Huy nằm lên bụng tôi. Tôi lăn người đi. Huy cho rằng tôi xấu hổ hoặc sợ hãi gì đó nên cứ tiếp tục, mỗi lúc thêm thô bạo hơn. Tôi đột nhiên hét to. “Anh mà quyết làm bằng được, tôi sẽ kiện anh tội hiếp *”. Huy hoảng hốt ngồi dậy. Tôi úp mặt vào ngực Huy, nức nở.
Lúc đó tôi nghĩ gì, thậm chí ngay cả tôi cũng không hiểu nổi. Thực tế tôi chỉ mang máng hiểu tôi vẫn có cơ hội quay lại với Khang, nhưng một khi biết tôi đã không còn trinh trắng, nhất định anh sẽ gạt bỏ tôi ngay, tôi chắc vậy. Mà dù không là Khang thì với bất kỳ đức ông chồng tương lai nào của tôi, nếu biết được điều đó, tôi sẽ phải năn nói sao đây, khi bị hỏi?
Dần bình tĩnh lại, tôi nói với Huy “Anh có thể động tới bất kỳ chỗ nào, trừ việc biến em thành đàn bà. Nhận lời em đi, được không?” Nhưng ngày sau đó, quả thực Huy rất nghe lời, không hề có ý định chiếm đoạt tôi nữa. Nhưng nếu chỉ hôn hít, vuốt ve thì chính người khổ sở và khó chịu lại là tôi, có khi còn hơn cả anh nữa. Nói thực, thường khi Huy hâm nóng thân xác tôi thì cả người tôi đều thèm được thoả mãn. Tôi đã hai ba tuổi, cái tuổi đã biết khao khát cảm giác được trở thành đàn bà. Nói như vậy, tôi không thấy mình có gì xấu xa cả, bởi cái nhu cầu đó rất chân thành và thực tế, muốn trốn tránh nó cũng đâu phải sự dễ dàng. Song tôi lại sợ sẽ khó ăn khó nói sau này với chồng tôi.
Trong một khoảng thời gian dài tôi rối rắm và đau khổ bởi cái sự vừa muốn vừa sợ đó. Tôi rất muốn giải phóng thân xác mình, muốn được thoả mãn sự thèm khát song lại cũng muốn trong trắng bước về nhà chồng. Một lần, thấy tôi khổ sở vì chịu dựng nỗi giày vò ấy, Huy dí dỏm đùa “Hay là mai em lấy luôn anh, hoặc lấy quách ai đó cho xong”.

Nhiều lúc tôi cũng thấy thật nực cười. Mình tự làm khó mình, rồi đâm làm khó cho cả người yêu mình lẫn người mình yêu. Nhưng tôi bừa bãi sao được, khi chồng tôi dứt khoát sẽ thắc mắc về tấm thân đã “nhuốm bụi” của tôi, và rồi sẽ kéo theo biết bao phiền phức khác. Tôi hiểu rõ, về mặt tư tưởng, tôi giờ đây cũng chẳng trinh trắng hơn những “đàn bà” khác bao nhiêu, thậm chí còn nhiều tà niệm hơn họ bên tôi thực sự không còn muốn làm trinh nữ nữa.
Nhưng tôi không thể không làm.

************
Câu chuyện này là của một người bạn gửi cho tôi. Một người bạn nam.
Hy vọng không chỉ bạn ý đọc và hiểu được cái mong manh của chuyện đàn bà.
Con người cả mà.
Đó là 1 phần tất yếu của cuộc sống.

Mệt!


Đôi khi cũng thấy mệt.

Mệt vì thừa.

Mệt vì thiếu.

Mệt vì không hợp, không vừa.

Nhưng sợ nhất là mệt không biết vì sao.

Mệt!


Mệt quá đôi chân này, tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi

Mệt quá thân ta này, nằm xuống dưới đất muôn đời...

Ngày ấy anh và em...


Tối nay, anh đã đến đây, bất ngờ gọi em, mình ôn lại kỷ niệm cũ...

Anh dăt em về ngày của thuở xa xưa, khi em bảo "em đành hanh nên hợp với anh". Em thì chả nhớ sao mình nói thế, cả chữ "đành hanh" và chữ "hợp với anh". Có lẽ là lời thoảng qua của con bé ngày xưa. Nhưng anh lại nhớ lắm, để đến hôm nay anh bảo đó là điều duy nhất anh băn khoăn. Em bảo rằng anh dễ tin quá, anh lại cho rằng có những giây phút người ta tin lắm những điều tiếp nhận. Em bảo anh không đủ can đảm để chứng thực những điều ấy có phải sự thực không, anh lại bảo "chỉ vì mùa thu không còn hoa sữa". Ngày ấy quen anh, hoa sữa thơm lừng trên phố. Em yêu màu hoa trắng ngà, bóng hoa mong manh. Anh ngâm mình trong hương hoa ấy. Hoa sữa thơm quá để anh lạc mất em. Anh bảo em anh sợ "lạt không mềm" thì "buộc không chặt". Anh lại là con ngựa bất kham sợ em không giữ nổi. Anh quá cẩn trọng hay quá mơ hồ? Em quá ngây thơ hay quá vô tình? Chẳng ai biết vì sao. Mỗi người đều cho mình có lỗi. Có lỗi nhưng không hối tiếc. Vì số phận đã an bài. Nhiều năm qua, mình đã không còn đi bên nhau, nhưng anh vẫn nhớ thói quen của em, em vẫn nhớ anh đã làm cho em những gì. Nhưng anh bảo có lẽ đến giờ anh vẫn chưa hiểu em. Em thì bảo chắc là anh hiểu em không bằng em hiểu anh rồi. Phải chăng trái tim người con gái nhạy cảm hơn? Phải chăng vì những điều cả tin ngày xưa ấy mà anh đi xa? Anh nhớ những điều mà em không nhớ. Và em cũng vậy. Mình ghép lại, không tròn trịa. Thế nên anh đã đi xa. Nhưng xa mà vẫn gần, em bảo thế. Nếu không gần sao anh lại về đây ngày hôm nay? Nếu không gần sao em còn có thể sẻ chia với anh những điều gần gũi trong cuộc sống? Em nghĩ rằng dẫu giờ đây mình không đi bên nhau, em vẫn dõi theo những bước đi của anh trên đường đời. Anh nghĩ rằng dẫu mình không có nhau, anh vẫn luôn động viên để em bước tiếp. Anh như một người anh trai nghiêm khắc mà tận tụy, chỉ bảo em từng bước từng nơi. Anh cám ơn em vì anh đã định nói ra với em cái điều duy nhất anh băn khoăn ấy, và giờ đã làm được. Em cám ơn anh vì anh đã giải tỏa thắc mắc bấy lâu của em, và đã giúp em nhận ra cái em ngày xưa ấy. Mình cám ơn nhau vì cuộc đời đã cho mình biết nhau, và làm bạn với nhau đến tận bây giờ. Anh mong em cứng rắn, lạc quan để bước tiếp. Em mong anh tự tin để chèo chống trong cuộc đời. Vì anh và vì tương lai của anh.

Mình cứ làm bạn thế, anh nhé!

Em

Chuyên ngữ 40 năm...


Vậy là mình đã bước vào Trường Chuyên ngữ được 16 năm. 16 năm ấy chưa bao giờ mình quên những hình ảnh về ngôi trường đặc biệt, ngôi trường unicef, nơi không chỉ học tập, mà là nơi mình sống với nó, trải nghiệm cùng nó, nơi đã "làm mới" con người mình, thay đổi cuộc sống của mình. Với riêng mình, Chuyên ngữ là một cái tên đặc biệt.

Chuyên ngữ cho mình bạn bè, những người bạn "chân thật" hơn rất nhiều những người ngoài phố, những người bạn đến từ các miền khác nhau của cả nước, tụ họp lại đây trong cùng 1 mái nhà tôn xanh trải dài, cùng học, cùng chơi, cùng sống. 3 năm Chuyên ngữ là 3 năm mình thức trọn với những đêm cắm trại, tranh nhau củ khoai nướng dưới đống lửa to, hát cho nhau nghe bài hát Trịnh Công Sơn, cùng nhau ngủ lăn lóc trên tấm nylon. 3 năm ấy, mình có thêm biết bao bạn bè. Nhớ không quên cái Nhộn đúng thật là nhộn, cái giọng eo éo nhưng dễ thương vô cùng. Nhớ Thanh là người đưa mình đến với nhạc Trinh Công Sơn, để đến hôm nay mình vẫn còn khắc khoải với những lời ca đằm mình với trần gian. Nhớ Dê rừng xinh xắn nhưng quyết đoán, luôn cầm mớ tóc mái cắt xoẹt lên giữa trán, giống mình, có khi chỉ để lại 5 phân. Nhớ cái Đặng Hiền được điểm 5 môn Văn thi học kỳ chỉ vì chê ông Nguyễn Khuyến, nhưng bài văn rất mạch lạc. Nhớ Mai Anh dường như hơi "buồn" vì không được đi thi Nữ sinh thanh lịch năm lớp 12. Nhớ Nhi "suýt khóc" khi trong số 10 đứa thi Anh văn cấp thành phố báo về chỉ có mình nó trượt. Nhớ cái Uyên "ghê gớm" nhét mình lên ngồi bàn đầu khi mình đang ở bàn dưới cùng. Nhớ thằng Thành và thằng Đông kêu mình đưa tài liệu cho Thanh khi Thanh ở gần nó hơn mình. Nhớ cái Mai hầu như trưa nào cũng đưa mình về nhà ăn cơm trưa cùng nhà nó, để mình đỡ "tốn tiền" ở lại. Bao bạn bè thế, giờ không phải ai cũng gặp lại, sao thấy nhớ không thể nào quên?

Chuyên ngữ cho mình những thày cô giáo thật tuyệt vời, những con người tận tâm với nghề, với lớp. Nhớ sao thày Quang giảng hóa hiền lành, đạo mạo, mực thước, trước khi ngồi xuống ghế bao giờ cũng phải trải chiếc khăn mùi xoa. Nhớ cô Dung "phạt" mình vì trong giờ Lý lại học Anh, rồi sau thương mình hết biết. Nhớ cô Chi 3 năm học tiếng Anh, vừa hiền lành, vừa yêu trò, miệng lúc nào cũng nở nụ cười tươi, không bao giờ mắng học trò lấy 1 tiếng. Cô đã cho mình phương pháp giảng dạy tuyệt vời để sau này mình có thể kiếm được những đồng tiền đầu tiên. Còn cô Mai, dạy cũng giỏi, nhưng mắng mình khi mình bị điểm 5 đầu tiên của môn Anh văn lớp 10. Lời nói không dao nhưng cứa rất đau vào lòng tự trọng của mình. Lời nói ấy đã khiến mình phải học, phải nỗ lực thật nhiều để chứng minh với cô điều ngược lại. Nhớ thày Thiêm dạy văn thật tuyệt vời, chỉ nói mà không ghi, thực sự sống trong tác phẩm văn học và truyền cảm xúc cho học sinh. 3 năm thày không dạy trên lớp, nhưng trọn 3 năm mình học thày, được quen với cảm giác tốc ký, và thấm dần những cảm xúc của bài văn. Nhớ cô Thủy dạy văn "chợt" nhận ra mình có 1 giọng đọc "tuyệt vời", nên giờ nào của cô mình cũng được đứng lên đọc mẫu cho cả lớp, thậm chí cả những bài bình luận bên ngoài để mọi người có thể hiểu sâu sắc hơn. Không bao giờ mình quên cái lần cô gặp mình ở cầu thang, hỏi mà đôi mắt sáng rực "Em có phải là Phương Giang?". Khi nhận được câu trả lời "Không ạ", mặt cô chùng hẳn xuống. Thì ra bữa đó cái Phương Giang được điểm văn cao nhất lớp, mà cô thì nhầm tưởng đứa đọc văn hay là đứa làm văn giỏi. Nhớ thày Thực ở lớp dạy học thêm, quần tụt trong khi dạy mà không biết, thằng Vũ chạy ra nhắc đến 2 lần mà vẫn không làm cách nào được, tụt vẫn hoàn tụt. Khổ thân thày.

Còn có 1 thày nữa, 1 thày không dạy mình bao giờ nhưng mình không quên. Đó là thày Tuấn dạy nhạc cho hội cấp 2. Mình quen thày từ khi thi vào Trường, vì thày trong Hội đồng thi tuyển, và rất ấn tượng với bộ tóc dài buộc đằng sau. Và mình lại còn thi cùng với cháu của thày nữa. Ngày mình vào trường, thày bảo cháu thày không đỗ. Rồi mình như bị cuốn hút bởi giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng của thày, ấn tượng bởi bài hát đầu tiên thày hát cho lớp mình nghe "Tôi muốn mình về với thiên nhiên, tôi muốn sống như loài hoa hiền, tôi muốn làm 1 thứ cỏ cây, vui trong gió và không ưu phiền". Mình đã làm bạn, và chơi như thế với thày đến tận bây giờ, không chút ưu phiền.

Chuyên ngữ còn cho mình những cảm giác mới, cảm giác được học bổng ngay từ những ngày đầu cấp 3, cảm giác được học và nghỉ như sinh viên đại học, cảm giác được học chung với các anh chị đại học của trường sư phạm, cảm giác sáng học chính, chiều học thêm ngay tại trường, cảm giác được tự thuê thày dạy thêm theo đúng sở thích mà không bị gò ép gì vào chương trình học phụ đạo của nhà trường, cảm giác ngộp thở mỗi lần thi chuyển giai đoạn, và vỡ òa khi mình đứng thứ 2 trong danh sách lớp (mỗi tội, chỉ có thằng đầu tiên được miễn học phí!?!)...

Chuyên ngữ cho mình biết bao điều quý giá, những điều mà trước đó, và sau này, mình không bao giờ có được.

Mình yêu Chuyên ngữ lắm. Đó là 1 phần máu thịt của mình. Chuyên ngữ đã nuôi mình lớn khôn. Xin gửi lời thân thương cho Chuyên ngữ. Mong rằng Chuyên ngữ sẽ lớn hơn nữa, đáng tự hào hơn nữa trong những năm về sau...

11/2009

Yêu một người...


Yêu một người không có nghĩa là chỉ cần một vòng tay ôm khi trời lạnh mà đôi khi chỉ cần một ánh mắt dịu dàng cũng đủ làm ấm cả không gian...

Yêu một người không có nghĩa là chỉ cần một người nắm tay sóng bước mà đôi khi chỉ cần một bàn tay nâng dậy khi vấp ngã, để biết mình có thể vững vàng hơn...

Yêu một người không có nghĩa là cần ấm áp những nụ hôn môi mà đôi khi chỉ cần một nụ hôn phớt nhẹ trên trán cũng đủ biết anh còn gần...

Yêu một người không có nghĩa là cần một bờ vai để gục đầu vào khóc mà đôi khi còn cần một người có thể lau nước mắt và kéo em đứng lên...

Yêu một người không có nghĩa là phải luôn gượng cười mà đôi khi còn phải biết tức giận, hờn dỗi và "không tha thứ", để biết vẫn còn là chính mình...

Yêu một người không có nghĩa là yêu một bóng hình, một vóc dáng để lấp đầy nỗi cô đơn mà đôi khi chỉ là mong được sẻ chia, được quan tâm, chăm sóc ai đó (và được ai đó quan tâm, chăm sóc)

Yêu một người không có nghĩa là đợi chờ mà đôi khi thử đi tìm khi người ta không đến, biết đâu đó mới là hạnh phúc?

Yêu một người không có nghĩa là phải ở bên nhau mọi lúc mà đôi khi cần biến trước mặt nhau 1 phút để biết còn được lo lắngđể biết nâng niu, trân trọng,...

Yêu một người không có nghĩa là sẻ chia hết mọi bí mật mà đôi khi giữ lại cho mình một chút suy nghĩ, một chút kỷ niệm dịu dàng ... để còn biết mình đã yêu...

Yêu một người không có nghĩa là yêu một con người hoàn hảo nhưng đôi khi phải biết sự hoàn hảo trong tình yêu là vô cùng...

Yêu một người không có nghĩa là có quyền xét đoán quá khứ hay hiện tại mà đôi khi cần phải biết yêu những gì đã qua để biết mình đã may mắn đến nhường nào...

Yêu một người không có nghĩa là phải tha thứ cho những lỗi lầm mà đôi khi còn cần phải học cách nắm tay nhau vượt qua những lỗi lầm đó...

Yêu một người không có nghĩa là phải tin vào mọi điều người ấy nói nhưng đôi khi phải tin-một-cách-trọn-vẹn vào những gì người ấy đang cố gắng làm

Yêu một người không có nghĩa chỉ là bạn đang yêu một người Đàn ông mà đôi khi còn là đang yêu một người Bạn, một người Anh trai nghiêm khắc, yêu một trái tim, một nụ cười và ba giọt nước mắt...

(ST)

Don't worry


Mình là người tử tế mà.

Mình luôn tử tế, và cố gắng sống tử tế.

Thế nên không cần phải đề phòng gì mình đâu, bạn nhé!

Don't be so worried! Be happy with the way you choose!

Cô Tiên

Chín rưỡi.
Mở máy.
Lang thang khắp nơi.
Đọc lời nhắn của bạn bè.
Khóc.
Giá mà có thể đủ mạnh để đập tan một cái gì đó.
Giá mà có thể lôi ai ra để giằng xé.
Giá mà có cô Tiên.
Con chỉ xin có 1 điều ước
Có quá nhỏ nhoi?