Câu chuyện về chiếc thảm

 Sáng nay, mẹ đau chân, nhất là khi đứng lên. Có lẽ vì thiếu vận động, hoặc sai tư thế gì đó. Mẹ ngồi cho con uống sữa. Rồi mẹ đứng lên. Chân đau nhói, tưởng chừng không bước được tiếp. Mẹ vừa đi vừa xuýt xoa. Con bất chợt chạy theo mẹ, ôm vào chân mẹ, thủ thỉ "Con thương mẹ quá."

Rồi mẹ tự nhắc mình phải gọi cho chú Dũng để lấy thuốc xoa bóp cho anh Bi và mẹ. Lẳng lặng, con ra sofa, lấy một tập thảm block, đặt xuống sàn nhà. Con bảo để mẹ nằm cho chú Dũng đến chữa bệnh. Không thấy mẹ nói gì (vì mẹ chưa hiểu con làm gì), con sờ vào thảm và nói "Êm lắm mẹ ạ. Êm thật. Mẹ nằm xuống để chữa bệnh đi."

Mẹ nghẹn giọng. Mẹ mỉm cười. Mẹ thấy máu dồn lên mặt. Vì xúc động đó mà. Dù chưa bao giờ phủ nhận sự quan tâm của con, mẹ luôn bất ngờ vì sự quan tâm, chăm sóc đến ấm áp như vậy từ một cô gái bé nhỏ 2 tuổi. Thật may mắn vì ông Trời đã đưa con đến với mẹ, để mẹ cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến, sự ân cần trong mỗi một hành động hay lời nói của con dành cho mẹ. Con chỉ cần quan sát, cảm nhận, và hành động. Rất hồn nhiên. Rất ấm lòng.

Cảm ơn con, thiên thần của mẹ.



Nhảy cầu

 Vừa đọc tin có đôi nam nữ trẻ nhảy cầu Long Biên. Sau 15 phút thì người ta vớt được cậu. Còn cô vẫn chưa thấy tăm hơi gì.

Chợt nghĩ đến đứa cháu mình, lúc nào cũng doạ mẹ tự tử mà thấy buồn. Có phải cuộc sống đủ đầy dễ sinh tâm lý đòi hỏi, không được thì doạ tự tử cho bố mẹ sợ không? Có phải thông tin đủ đầy để học tập những luồng tư tưởng tiêu cực không? Có phải cuộc sống áp lực đến mức không thiết sống nữa không? Hình như cái gì cũng có, nhưng không có gì đến mức phải lao thân vào chỗ chết mà không đạt được lý tưởng của mình như thế.

Đọc một comment thấy bảo khi có con rồi, phải ráng sống để con còn có chỗ dựa vào. Liếc nhìn tấm hình con đang cười, chợt thấy lòng quặn lại vì những hành động nông nổi, bồng bột của lớp trẻ ngày nay.

Đang nặng lòng như vậy, chợt đọc thấy comment hỏi rằng "Vì sao nhảy cầu cứ phải bỏ lại dép?"", mình phá ra cười. Và đây là những suy nghĩ của mình khi đọc những câu trả lời câu hỏi trên.

1. Vì để dép nó vướng. --> Thế vì sao không cởi luôn quần áo?

2. Vì để dép nó nổi. --> Ừ, có thể.

3. Để người nhà còn biết đường tìm và nhận dang. --> Có nhiều người đi dép giống nhau lắm, không phải căn cước công dân mà dễ tìm đâu. Vả lại, muốn người nhà nhận dạng làm gì? Để đưa linh hồn về à? Nếu cần gia đình đến vậy thì sao lại tự tử để gia đình đau lòng?

4. Vì những người trước nhảy cầu nên bắt chước. --> Không thể nói gì hơn.

5. Để người khác biết có người nhảy cầu. --> Đã quyên sinh thì cần gì ai biết nữa. Để cứu à?

6. Vì xuống dưới đó rồi kiểu gì người ta cũng đốt cho dép mới nên bỏ dép cũ đi. --> Hoá kiếp rồi còn sân si làm gì nữa.

Vậy đấy. Cười cũng có. Khóc cũng có. Vậy là hết một kiếp người. Nhưng hãy để cho những người ở lại không khổ đau vì sự quyên sinh của mình. Như vậy, cuộc sống dù ngắn ngủi mới có ý nghĩa. Như vậy, việc quyên sinh của mình mới đáng làm.

Nhỉ?