Hồi ức về một thời bé dại


17 năm tôi gặp lại bọn cấp 2. Đúng ra là có 1 đứa trong lớp được phân công tìm những đứa "thất lạc" như tôi và cho vào rọ. Hôm ấy tôi và nó nói chuyện rất lâu. Tất nhiên những chuyện củ tỉ từ 17 năm về trước, trong 17 năm ấy và bây giờ đã làm cho câu chuyện có lúc tưởng chừng không dứt. Cảm động vì cái sự "không quản ngại khó khăn ấy", tôi đã nhủ thầm chắc chắn sẽ kết nối lại với những người mà một thời tôi gọi là bạn. Trong ấy có cả những mong ước nho nhỏ như gặp lại những đứa mà tôi cho là, và tin là, những đứa đối xử chân thành với mình, không phân biệt đối xử.

Tôi nhớ hội cái Nguyệt, Ngọc, Linh, Hằng là những đứa "cày sâu cuốc bẫm" trên con đường học hành như tôi. Dù không phải là suốt mấy năm học ấy chúng tôi chả cãi nhau bao giờ, nhưng tôi vẫn luôn coi chúng nó là những đứa "bạn thật". Hết lớp 9, tôi "di chuyển" lên Cầu Giấy, và thật ngạc nhiên là hội chúng nó vẫn đến thăm tôi nhân dịp sinh nhật đầu tiên của cấp 3. Tự mò lên mới giỏi. Ngày ấy tôi thấy ấm áp lắm. Hội chúng tôi đi mua bún ngoài chợ, làm mấy món ăn gì đấy đến giờ tôi chả nhớ nữa, đánh chén nhiệt tình và tíu tít về lại Kim Liên.

Tôi nhớ hội cái Vân, Mai Lan và Huyền, hiền lành và nhũn nhặn. Tôi chơi với bọn nó từ hồi lớp 9 thì phải, rất hay đến nhà cái Vân làm mấy món linh tinh, mặc dù chủ định đến để học nhóm. Mai Lan và Huyền thì đặc biệt nhớ, vì tụi nó ở trên làng Kim Liên, hàng ngày đi về, thay vì chúng nó đi thẳng trường, qua B1, sang bên đường để lên trên đê La Thành, thì tôi lại bắt bọn nó đi qua nhà tôi, dừng lại ở nhà tôi để đá cầu với tôi. Tôi mê đá cầu khủng khiếp. Mà 2 đứa chúng nó thì chiều tôi. Thỉnh thoảng tôi xin bố được gói lạc hay cái gì nho nhỏ để “đãi” chúng nó thay lời cảm tạ. Có khi phải hơn 12h30 trưa chúng nó mới từ nhà tôi trở về.

Ngoài đấy ra, hình như trong tôi không còn ký ức nào gọi là đẹp về cái thời bé dại ấy nữa.

Chỉ còn những ký ức buồn thôi.

Ngày ấy nhà tôi nghèo lắm. Có lẽ vì nghèo nên nhiều đứa chẳng chơi với tôi. Có lần cả lớp tổ chức đi thăm các thày cô giáo nhân ngày 20/11 bằng xe đạp. Tôi loay hoay vì không có cái xe nào. Bố mẹ có 2 cái xe, 1 xe nữ, 1 xe nam. Xe nữ thì mẹ dùng để đi làm. Xe nam thì mặc dù đi được, tôi không dám vác đi. Có hỏi bố mẹ cho mượn thì chắc sẽ chỉ nhận được cái lắc đầu. Bơ vơ trên sân trường, tôi còn nhớ rất rõ là sân sau, tại góc giáp ranh giữa sân trước và sân sau, cạnh cầu thang bước lên nhà chìa, những âm thanh “không có xe không được đi cùng lớp” vang lên khô khốc, làm tổn thương một đứa bé vốn nhạy cảm như tôi. Lủi thủi về nhà, tôi từng ước giá hôm đó mẹ đi xe nam đi làm, thì tôi đã có cơ hội đi cùng lớp. Nhưng rồi, cái cảm giác ấy qua rất nhanh, có lẽ vì tôi cũng có nhiều việc để làm ở nhà.

Tôi từng làm quản ca của lớp. Cũng vì cái nghèo mà nhiều đứa không thích tôi làm quản ca nữa, túm lại không phaỉ “người của công chúng” nữa, vì chúng nó đỡ phải nghe theo tôi. Khi tham gia các tiết mục văn nghệ của trường, chúng tôi thường có 4 người, và chúng nó luôn tạo ra cơ hội để chúng nó tam ca, còn tôi đơn ca. Có lẽ, cái niềm đam mê nhạc họa khiến tôi không thấy chạnh lòng lắm mà bỏ đi. Nhưng tôi nhớ, khi rủ nhau đi tập hát, chúng nó thường cười chế giễu tôi, vì tôi hay mặc cái váy mà chúng nó cho là của bà già. Chả hiểu sao đến giờ tôi vẫn nhớ như in 2 cái váy mẹ mua cho tôi nhân dịp sinh nhật, 2 cái váy cotton xòe, 1 hoa xanh blue, 1 hoa đỏ, tay ngắn, dài đến đầu gối. Quả thật là tôi thấy chúng rất đẹp, mát, chưa kể đến việc mẹ phải mất khá tiền để sắm cho con gái nên với tôi, chúng quý vô cùng. Nếu so với thời bây giờ, váy đấy là mode vì nhìn giống hàng maxi, chất vải thấm mồ hôi, rất hợp với con trẻ, màu sắc lại nhã nhặn. Nhưng, chúng nó cười đấy.

Rồi, vẫn là cái sự nghèo nó khiến cho cha mẹ chúng nó cũng tưởng rằng tôi chơi với chúng nó để lợi dụng sự giàu sang. Mẹ nó từng nói với tôi rằng “Cái Giang sang đây học nhóm là để dựa vào cái ABC… nhà không có gì à mà sang đây sớm thế”. Lần đó tôi bỏ về ngay, không một chút do dự. Học nhóm thì thường có 3 đứa, trong đó chỉ có tôi là nghèo thôi. Cứ mỗi lần thấy tôi đến mà đứa kia chưa đến, mẹ nó lại cằn nhằn sao đứa kia chưa đến và sao tôi lại đến sớm thế. Trẻ con chúng tôi ngày ấy đơn giản chọn nhà nó là điểm đến vì nhà nó nằm giữa 2 nhà còn lại mà thôi. Đôi khi tôi thấy thật kỳ lạ, vì sao kết quả học tập của tôi luôn cao hơn nó, một vài thành tích của tôi hơn nó, mà mẹ nó lúc nào cũng chỉ nghĩ là tôi phải nhờ có nó mới giỏi. Rồi tôi cũng thôi nghĩ về điều này khi không còn ở bên cạnh nhau nữa. Nhưng, hình như sau 3 năm gặp lại, mẹ nó đã có thái độ khác hẳn với tôi. Nguyên nhân thì không biết, nhưng tôi đoán có 2 sự kiện chính khiến mẹ nó thay đổi 180 độ: nó và tôi cùng thi vào trường chuyên ngoại ngữ như nhau, tôi thì đỗ lớp cao nhất (lớp A) trong số 3 lớp (B, C), còn nó thì trượt, với số điểm vô cùng thấp. Rồi nó và tôi cùng thi vào Ngoại thương, tôi cũng đỗ còn nó phải nhập học muộn vì phải phúc tra. Ngày đầu tiên mẹ đưa nó đến trường, mẹ nó gặp ngay tôi dưới sân. Mẹ nó nhờ tôi tìm lớp cho nó. Có thể đó là lý do. Sau đấy khá lâu, tôi đến nhà nó, hình như là lúc đã ra trường, mẹ nó cười giả lả, khen tôi hết lời. Còn tôi thì thấy trống rỗng.

Hôm qua gặp lại khoảng 20 con người. Ai cũng chững chạc lắm rồi. Nhưng khoảng cách hình như vẫn còn đâu đó. Chính những đứa chả quan tâm đến tôi là ai lại là những đứa có thể huyên thuyên dăm câu ba điều. Mấy đứa muốn gặp thì lại chả đến, trừ cái Linh. Quá khứ lại hiện về, nguyên si trước mắt tôi. Không thể nào quên được.

Tôi nhớ về những điều ấy, không phải để gặm nhấm nỗi đau. Hình như tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy tủi hổ vì mình nghèo, sỉ nhục cái nghèo ấy. Cái nghèo ấy đã cho tôi lớn được như ngày hôm nay, trải nghiệm đầy đủ cung bậc của cuộc sống, gai góc hơn để trưởng thành, dày dạn hơn để phân biệt người tốt kẻ xấu. Nhưng quan trọng hơn cả, tôi biết giữ lấy nó để làm bài học cho chính mình và con cháu (nếu có) của mình sau này, rằng nghèo không đi với hèn, giàu không phải cái đích của cuộc sống, của cải vật chất không thể thay đổi cái chất của con người.

Sống trong đời sống cần có 1 tấm lòng…


----------------------------------
  chi and cubi

Làm thế nào để lấy được chồng tốt?

Mình chưa lấy chồng nên đây dĩ nhiên không phải là lời khuyên của mình.
Mình đọc bài viết này của 1 đức ông chồng và thấy cũng có giá trị tham khảo, thêm nữa, khá vui.
Chia sẻ để mọi người cùng đọc.
Và biết đâu, 1 ý kiến trái chiều cũng đáng phải ngẫm nghĩ?

"Vào Webtretho đọc tâm sự của các chị em, người thì bị chồng mắng chửi, người thì bị chồng lạnh nhạt, người thì bị chồng phản bội, người thì bị gia đình chồng bắt nạt... nói chung là tình cảnh của các chị em đều “thê thảm” không sao tả xiết. Nguyên nhân của những cái sự thê thảm đó là vì đâu? Vì số phận? Vì vợ? Vì chồng? Có nhiều lý do được mang ra mổ xẻ lắm, nhưng có một thứ quan trọng nhất, mà lại ít được nói đến."

Đó là vì CHỌN SAI, YÊU LẦM, LẤY NHẦM

"Tiếc rằng lý do này có nói ra dường như cũng không có ích gì cho chị em, vì đã trót lấy mất rồi, trót mang khổ vào thân rồi. Thế nên mình tranh thủ thời gian rảnh (vì bị vợ chiếm mất TV) sang bên box yêu đương này viết bài, hy vọng giúp ích cho những bạn gái chưa chồng có thêm thông tin bổ ích để chọn được người chồng tử tế, không phải vào box bên kia than thân trách phận trong tương lai gần".

NHỮNG NGUYÊN TẮC ĐỂ LẤY ĐƯỢC CHỒNG TỐT

Nguyên tắc chung: Ngu thì chết, bệnh tật không tự nhiên sinh ra.

Điều này có nghĩa là đàn ông không "tự dưng xấu". Nhiều bạn lấy làm ngạc nhiên rằng người chồng mình sao trước và sau khi cưới lại k
hác nhau đến vậy. Trước kia anh ta dịu dàng, ga lăng, sạch sẽ, còn sau khi cưới anh ta cục cằn, vô học, bẩn thỉu, một sự biến đổi “thần kỳ” chăng?

Không, cái người đàn ông cục cằn, vô học, bẩn thỉu ấy không tự nhiên sinh ra. Anh ta vẫn ở đó, trong cái lớp vỏ dịu dàng, sạch sẽ, lãng mạn ấy, chỉ có điều bạn không nhận ra thôi. Vì thế, lấy chồng tốt hay chồng xấu không phải là sự may rủi, điều đó phụ thuộc vào chính bạn, và chỉ bạn mà thôi. Bạn chọn đúng, bạn sẽ được "hàng tốt", bạn chọn sai, bạn vớ phải "hàng dởm". Nếu bạn không biết cách làm "người tiêu dùng thông thái", thì chẳng có gì ngạc nhiên khi bạn bị ngộ độc, bị thương tích, bị ốm đau vì chính thứ hàng tự tay mình mang về.

Nếu bạn mua phải một con cá ươn, thì đó là do số phận, hay do bạn đoảng?

Vâng, xin hãy nhớ nguyên tắc đầu tiên: Bệnh tật không tự nhiên sinh ra, ngu thì (phải) chết.

Nguyên tắc 2: Yêu là chọn lựa
Nguyên tắc này còn được gọi là nguyên tắc: Không tin vào sự lãng mạn nhảm nhí.

Yêu là cái gì? Các nhà văn, nhà thơ từ xưa đến nay đã tô vẽ, thần thánh hóa, huyền bí hóa, ngu xuẩn hóa tình yêu một cách triệt để, nào là yêu là hy sinh, yêu là hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới là yêu, yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc vân vân... Tín đồ trung thành nhất của những cái tuyên ngôn hũ nút này tất nhiên là các bạn gái.

Các bạn quên mất hai điều quan trọng:

Thứ nhất, nhà văn nhà thơ là những kẻ có tâm hồn khác người, và nói chung là có cuộc sống không bình thường. Họ nhìn, đánh giá, cảm nhận cuộc sống theo một cách khác chúng ta, và thông thường là cực đoan. Họ không có cuộc sống bình thường chính là vì những suy nghĩ, cảm xúc có phần thái quá, lệch lạc đó. Vì thế trừ phi bạn cũng muốn sống như họ, còn không thì đừng có nghe họ.

Thứ hai, những kẻ hay tuyên truyền cho mấy thứ yêu là hy sinh, yêu là hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới là yêu, yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc đó là ai? Là đàn ông. Tại sao? Bởi vì những điều đó có lợi cho đàn ông.

Với bản năng truyền giống của mình, đàn ông cần có những người đàn bà ngốc nghếch, dâng hiến, mù quáng... để có thể dễ dàng thực hiện chức năng giống nòi (cái này là do bản năng, không phải cố tình đâu). Những người phụ nữ thông minh, biết cân bằng cảm xúc và lý trí tất nhiên không có lợi cho việc reo rắc gen khắp nơi, vì thế cần ngu hóa họ, đánh vào cảm xúc của họ, làm lạc lối họ. Cách tốt nhất là mang một thứ vô hình, khó xác định là tình yêu ra để làm công cụ.

Những cô gái bị ảnh hưởng bởi sự tuyên truyền một cách hoang tưởng về tình yêu này sẽ lao vào tình yêu (và đàn ông) như một con thiêu thân mù quáng. Không nghĩ, và không dám nghĩ, (sợ bị coi là "không biết yêu") đến việc tìm hiểu, đánh giá, nhận xét, cân nhắc về cái người mà nhiều khả năng mình sẽ lấy làm chồng, cái người có ảnh hưởng quyết định đến hạnh phúc cả đời mình. Yêu là không thể lý giải được, yêu là không tính toán, yêu là đi theo tiếng gọi trái tim … Ừ tốt thôi, đến lúc bị một thằng chồng vũ phu đánh đập, bị bà mẹ chồng nanh ác chửi bới... thì mang trái tim ra mà đền nhé.

Tóm lại: Yêu là quá trình phát triển cảm xúc, và đặc biệt là sự tìm hiểu, chọn lựa cần thiết đối với người bạn yêu. Lý trí cần cho tình yêu cũng như trái tim vậy. Kẻ nào nói với bạn tình yêu không cần lý trí, ấy là bởi vì kẻ đó chẳng có tí trí óc nào. Còn nếu bạn cũng muốn mình không có trí óc như vậy, thì hãy xem lại nguyên tắc số 1.

Nguyên tắc 3: Tình yêu chẳng giúp được gì.


Tại sao phụ nữ khổ hơn đàn ông? Bởi vì họ ít lý trí hơn. Phụ nữ suy nghĩ bằng trực giác, bằng cảm tính, cảm xúc, mà những cái này thì rất dễ tác động. Có nghĩa là lừa phụ nữ thì dễ hơn là lừa đàn ông. Mà chả cần phải lừa, tự họ lừa họ là đủ rồi.

Điều phụ nữ tin tưởng nhất là gì? Có tình yêu là sẽ vượt qua tất cả? Ồ, thật là buồn cười, thật là ngớ ngẩn. Giống như bọn nghiện vậy, có thuốc là chúng tin rằng có thể tự mình xây dựng được cả thiên đường cho bản thân, nhưng ai cũng biết thiên đường của nghiện thì hết cơn say thuốc là hết sạch, thiên đường của những kẻ coi tình yêu là phép màu cũng sẽ chết sau ngày cưới. Khi dân nghiện say thuốc, họ có cảm giác chúng trở thành siêu nhân có thể bay như chim, khỏe như gấu, vui như tết. Khi phụ nữ yêu họ cũng có cảm giác y như vậy, chính vì thế họ nghĩ rằng chừng nào cái cảm giác say sưa này còn tồn tại, họ có thể vượt qua tất cả, nào là cải tạo đàn ông, nào là khuất phục được mẹ chồng khó tính, nào là gánh vác được họ hàng nhà chồng vân vân...

Kết cục thì sao? Bọn nghiện thân tàn ma dại, kết thúc cuộc đời sau khi nhận ra những gì xảy ra trong cơn say của mình là không có thật. Còn phụ nữ mù quáng cũng thân tàn ma dại sau khi nhận ra rằng cơn mê tình chẳng giúp họ đương đầu tốt hơn với những khó khăn trong cuộc sống gia đình, ngược lại, những khó khăn đó làm họ tỉnh mộng, và rốt cục tình thì chẳng còn, lại đeo thêm mấy cục nợ đời.

Vì thế, hãy luôn nhớ rằng, tình yêu là con chim nhỏ, xinh xắn, yếu ớt. Nó không giúp bạn vượt qua chông gai thử thách gì đâu, ngược lại, bạn còn cần phải chăm sóc, bảo vệ, o bế nó các kiểu nếu không muốn nó chết. Muốn chăm sóc nó như thế, bạn phải có thời gian, phải có sức khỏe và tâm trạng tốt, mà những thứ đó không có được nếu cuộc sống của bạn quá khó khăn. Tất nhiên đôi khi nó giúp bạn, làm cho cuộc sống của bạn thêm dễ chịu, nhưng phần lớn thời gian thì bạn là người phải giúp nó, chăm nó. Khi bạn không có gánh nặng gia đình, khi người đàn ông của bạn vẫn còn nồng nàn (đang trong giai đoạn chinh phục thử thách mà) thì việc nuôi một con chim nhỏ xinh xắn rất là đơn giản, và nó hót cho bạn vui suốt cả ngày. Nhưng khi bạn đầu bù tóc rối mặc bộ đồ nhàu nát cọ sàn vệ sinh thay cho osin trong nhà chồng, thì cái con chim ấy chẳng những không hót nữa, mà còn sẵn sàng ốm chết lúc nào không biết. Còn chồng bạn, luôn sẵn sàng nuôi một con mới (bản năng thôi, không cố tình đâu).

Thử hình dung có ngày bạn sẽ đối thoại với "con chim
" tình yêu như thế này:

- Tình yêu ơi, tao khổ quá, sao mày không giúp tao vượt qua khó khăn?
- Tao có hứa giúp mày vượt qua khó khăn hồi nào đâu? Tự mày nghĩ ra cái công dụng đấy cho tao mà.
- Nhưng nhiều khi tao thấy có mày tao cũng có thêm sức mạnh đấy chứ?
- À, đại khái tao là viên thuốc hạ sốt, mày bệnh quá thì tao có thể giúp mày hạ nhiệt một lúc, nhưng tao không phải là thuốc chữa bệnh. Còn mày thì cho rằng tao là thứ thuốc tiên chữa bá bệnh. Thật mệt tao quá.

Nguyên tắc 4: Chuyện nhỏ là chuyện lớn.

Bạn cho rằng điều gì là quan trọng ở người đàn ông đang tán tỉnh bạn? Đa phần các bạn gái sẽ trả lời: Anh ấy tốt với tôi, anh ấy yêu tôi, thế là đủ.

Câu trả lời phổ biến (và tâm đắc) này của các bạn, rất tiếc hoàn toàn chả có tí giá trị nào trong việc tìm kiếm một người đàn ông tốt để làm bạn đời. Khi đàn ông đi tán gái, tất nhiên anh ta phải tốt, tất nhiên anh ấy nói anh ấy yêu bạn. Đem tiêu chuẩn "tốt với tôi, yêu tôi" ra để chọn lựa, chẳng khác nào con cá trong đối thoại sau:
- Cá, thế nào là một thợ câu giỏi?
-
À, theo tớ một thợ câu giỏi phải có cần câu, có mồi câu.


Đấy, có buồn cười không? Đã đi câu, ai chẳng có cần, ai chẳng có mồi (loại thợ câu đi người không đến hồ, xòe tay ra cho cá tự nhảy vào là siêu nhân, không tính), cần và mồi chẳng là gì để chứng tỏ một tay thợ câu tốt, tương tự "tốt với tôi, yêu tôi" chẳng nói lên được gì về người đàn ông đang muốn có bạn.
Thế cái gì mới là "chuyện lớn" quan trọng để bạn xác định được một ông chồng tốt? Đấy chính là những chuyện nhỏ. Những hành động cử chỉ lặt vặt trong đời sống hàng ngày.
Những chuyện lớn ai cũng chú ý, nên ai cũng cố gắng làm tốt, hoặc giả vờ làm tốt. Những chuyện nhỏ ít được để ý đến mới hiển thị tốt nhất một con người, đặc biệt là khi người ta lơ đãng, hoặc người ta cho rằng không có ai để ý đến mình. Anh ta ngáp có che miệng không, ăn xong có ngậm tăm đi ngoài đường không, gặp tai nạn trên đường có xúm vào xem không, khi tức giận có chửi bậy không, về nhà có vứt quần áo bừa bãi không, bóng đèn cháy có gọi thợ không, vay tiền bạn bè có trả đúng hạn không, ngồi một chỗ có rung đùi như bị động kinh không? Đấy, bạn phải tìm hiểu người đàn ông của đời mình thông qua những thứ "lặt vặt" đó.

Có bạn hỏi: Chuyện nhỏ vớ vẩn ấy thì liên quan gì đến tình yêu vĩ đại? Chỉ là những thói quen, sửa là được, quan trọng là yêu, tình yêu đủ lớn thì sẽ vượt qua hết... la la la...

Trả lời: Hành vi bắt nguồn từ thói quen, thói quen bắt nguồn từ tính cách, văn hóa. Mà tính cách, văn hóa chứ không phải tình yêu mới là sự đảm bảo cho hạnh phúc.
Ở cùng với một anh chàng tốt tính, hòa hợp, bạn sẽ từ không yêu chuyển thành yêu, từ yêu ít thành yêu nhiều. Ở với một anh chàng chẳng ra gì, tình yêu sẽ chết nhanh thôi.

Còn dùng tình yêu để thay đổi tính cách? Chuyện hài nhất thế kỷ, giờ nào rồi mà còn nói đùa thế?

Nguyên tắc 5: Đừng nghe đàn ông nói, hãy nhìn đàn ông làm

Khoảng 90% những lời lẽ của đàn ông về tình yêu với bạn gái của mình là không thể tin được. Đặc biệt là các thanh niên chim chíp tán gái thì thôi rồi, toàn mang nhạc thị trường, nhạc sến, trà sữa tâm hồn, danh ngôn, trích dẫn truyện tình ba xu, phim Hàn Quốc... ra ba hoa, thật là đến bò nghe cũng phải phì cười (thế mà các cô gái lại rất thích, lạ ghê).

10% lời lẽ còn lại thì có thể tin (chẳng hạn như "em ơi anh muốn x em") nhưng lại không có giá trị lâu dài. Đây là điều phụ nữ dễ bị nhầm lẫn nhất, vì 10% này ngay cả những người đàn ông tử tế nhất cũng thường nói.


Chẳng hạn: Anh yêu em mãi mãi. Anh sẽ đi bên em suốt cuộc đời. Anh sẽ....

Họ có nói dối không? Không. Không nói dối, vì khi nói ra câu đấy họ thực sự nghĩ như thế. Chỉ có điều là còn một phần khác họ không nói ra, đôi khi vì họ cũng không hiểu được chính mình.

Anh sẽ yêu em mãi mãi ... nếu lúc nào em cũng ngoan ngoãn, thơm tho, nhàn rỗi ngồi nép vào bên anh thế này này, như thế, tất nhiên là yêu. Nhưng sau này em đầy mùi nước mắm với nước đái trẻ con, ăn mặc nhếch nhác, bụng béo đầy mỡ... xin lỗi, anh không có ý lừa em, nhưng không hiểu sao anh... sorry.. tình cảm của chúng ta không như cũ nữa.
Cô gái khóc nức nở: Tôi đã hy sinh vì anh, tôi già, béo, xấu, bẩn cũng vì anh... thế mà anh lại...
Chồng (nghĩ thầm): Công nhận là em tốt, công nhận là em đúng. Nhưng mà điều kiện của tình yêu là phải thơm, sạch, mới, lạ. Bảo anh biết ơn em thì được, nhưng bảo anh run rẩy yêu em như ngày nào thì khó quá, cái này sao cố được.

Đàn ông khi yêu hay thích khẳng định mình, nói ra nhiều câu có chủ ngữ là ngôi thứ nhất: Anh thế này, anh thế khác... Các cô gái nghe say sưa, mắt chớp chớp miệng đớp đớp, tâm đắc ghê lắm. Mình yêu anh ấy quá, anh ấy bảo là... anh ấy hứa là...anh ấy là người.... Đến khi lấy về rồi, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào, ôi mình bị lừa, ngày xưa nó nói vậy mà bây giờ không phải vậy.

Vậy kết luận ở đây là gì?

Nghe đàn ông tán cho vui thôi. Chủ yếu là phải nhìn xem anh ta làm được cái gì. Anh bảo anh lo được cuộc sống cho tôi, vậy phải xem anh có tháo vát, kiếm tiền được không. Anh bảo anh có trách nhiệm với tôi, vậy phải xem anh đối xử với bạn bè, người thân của mình thế nào. Anh bảo anh là người tốt, vậy phải xem anh có ghét chó và trẻ con hay không, vay tiền bạn có trả không...

Bạn nào yêu không mở to mắt ra mà nhìn, chỉ chết vì mấy câu văn hoa ba xu, đến lúc khổ lại đổ tại duyên số...xin mời xem lại nguyên tắc số 1.

Nguyên tắc 6: Đức tính quan trọng nhất của chồng?

Tôi không nói là "đức tính quan trọng nhất của đàn ông", bởi vì mỗi người đàn bà cần đến đàn ông theo một nhu cầu riêng của mình. Có người mê đẹp trai, có người thích khỏe mạnh, có chị thích ga lăng, có bà thích phong độ...tóm lại cái "nhất" đấy thiên biến vạn hóa, không sao tổng kết hết được.

Nhưng với vai trò làm chồng thì lại khác. Làm chồng tốt cũng cần nhiều tính chất khác nhau, lãng mạn, mạnh mẽ, giỏi giang, phong độ, tháo vát, thông cảm, bao dung, chăm chỉ... gi gỉ gì gi, cái gì cũng cần, cái gì cũng tốt. Nhưng tất nhiên là thật khó mà tìm được người hoàn hảo như vậy. Mà nếu có kiếm được, thì chắc bạn cũng chả đủ hoàn hảo để mà lấy được người ta. Thế thì, nếu như phải rút gọn, phải lựa chọn và quyết định trong những đức tính ấy, trong số những người bạn "có thể" lấy được, thì bạn sẽ lấy ai, lấy người như thế nào?

Hỏi đến đây, cả lớp đồng thanh: Lấy người yêu mình và mình cũng yêu, tóm lại lấy nhau vì tình ạ!!!

Cô giáo: Khổ quá, thế lúc chọn người yêu vậy, các em chọn ai, tìm người như thế nào?

Cả lớp: Yêu thì sao chọn được ạ, duyên số rồi, yêu mà biết tại sao yêu thì đã không phải là yêu ạ !!!

Cô giáo: Thật hết ý kiến...

Đùa vậy thôi, topic này mong được giúp đỡ những người nghĩ rằng lý trí cũng cần thiết trong tình cảm. Còn với các tín đồ của yêu mê muội, cưới mù quáng thì đến cô giáo cũng bó tay, nói gì đến tôi.

Trở lại với câu chuyện đức tính quan trọng nhất của chồng, có lẽ cũng cần chú thích thêm để các bạn đỡ thắc mắc, ấy là quan trọng nhất không có nghĩa là duy nhất cần thiết, lại càng không có nghĩa đó là yếu tố đầu tiên cần được đưa ra xem xét (cái đầu tiên, theo tôi nghĩ, là tìm hiểu xem đối tượng có bị Gay, hoặc bất thường về sinh lý hay không). Quan trọng nhất có nghĩa là, sau khi chúng ta đã có được hai ứng cử viên trước mặt, cả hai đều nam tính, nội tiết ổn định, biết đọc biết viết, chỉ số IQ trên 60... nhưng một anh thì biết đánh đàn ca hát múa rối nước còn một anh thì có cái "quan trọng" ấy, vậy nên chọn anh nào?

Cái đức tính đó là khả năng tiếp thu, học hỏi, nhận thức những sai lầm, điểm yếu của mình và cố gắng sửa chữa chúng. Nói cách khác, đó là khả năng tự hoàn thiện bản thân.

Nếu lấy một người chồng biết nhận ra khuyết điểm, dám nhận sai, sai dám sửa (không đảm bảo thành công 100%) thì các bạn có thể yên tâm là cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp. Giống như bạn “cưới” một chiếc Kia Morning về nhà, mấy năm sau nó tự lên đời thành một chiếc Camry, rồi ít lâu sau lại trở thành một con Mẹc hoành tráng... thế có sướng không? Ngược lại, nếu lúc đầu lấy về một con Mẹc trông hoành tráng, rồi dần dần nó xuống cấp thành cái xe công nông thì thật tai họa.

Vậy khi chọn lựa, ngoài việc nhìn vào những gì đối tượng đang có, hãy để ý đến những gì đối tượng thay đổi trong quá trình quen biết, yêu đương, để ý đến cách anh ta tốt lên hay xấu đi xem anh ta có được khả năng tự hoàn thiện bản thân hay không. Nếu có, thì đấy chính là đức tính quan trọng nhất bạn cần ở chồng bạn.

Nguồn: ID Me Boo yêu - thành viên Webtretho!




----------------------------------
chi and cubi