Tao - Mày

Ngày còn đi học, mình vẫn thường gọi bạn bè chơi với nhau là "Mày" và xưng là "Tao". Cái chữ "mày-tao" ấy nghe sao thân thiết thế. Nó đã gắn với cả tuổi thơ của mỗi một con người. Thậm chí, còn có cả cụm từ "con chó này" nữa. Bố mẹ lúc đầu nghe thì hơi hoảng hốt. Nhưng rồi cũng quen vì phải là bạn thân mới được gọi bằng cụm từ đó thôi.
Sau này lớn lên, đi làm, cụm từ "mày-tao" vẫn tiếp tục gắn liền với những tình bạn gần gũi, chân thật. Không biết có phải với người Việt Nam, cụm từ này giúp xóa nhòa khoảng cách xã giao, bóng bẩy, hình thức bên ngoài không, nhưng với mình, gọi bạn là "mày" chứa đựng nhiều tình yêu thương hơn bản thân nội hàm từ đó.
Bố mẹ nhiều lúc cũng gọi con cái là "mày", xưng "tao". Đó là những lúc bực mình. Cách gọi này hoàn toàn không tốt. Nhưng là con cái, có thể chấp nhận được, vì "mày" hay "tao" được coi là hô ngữ nhiều hơn. Công sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ cao hơn gấp bội bội lần sự trút "bực mình" ấy. Vả lại, càng lớn, đối với con cái, hô ngữ này càng ít có giá trị.
Nhưng cô giáo gọi học sinh là "mày" ngay trong lớp học thì quả thật rất khác. Rất khác đấy. Trong môi trường sư phạm, mà mình là mẫu mực của tính sư phạm, để học trò noi theo, mà lại chỉ thẳng tay vào mặt học trò mà nói "mày" thì cá nhân mình không thể chấp nhận được. Nhất là khi học trò còn rất nhỏ.
Nghe cô cháu gái thuật lại lời cô giáo nói với nó "Mày đau mắt thế mà mẹ mày còn cho mày đến lớp làm gì. Sao mày không ở nhà luôn đi", mình lặng đi, không nói được lời nào. Mới hôm qua thôi cô giáo còn dạy học sinh " Ở trường cô giáo như mẹ hiền", mà hôm nay cô xử sự như thể học trò là một biến thể lạ, một dạng virus lây lan. Mà, thực ra, cháu không phải bị đau mắt đỏ, bệnh có thể lây cho cộng đồng. Cháu dụi mắt khi tay có hóa chất, nên mắt phản ứng, sưng đỏ lên. Là một người bình thường, cô giáo hoàn toàn có thể nhận thấy đây không phải là bệnh lây lan. Thậm chí, nếu nghi ngờ, cô có thể liên lạc với gia đình hoặc phòng y tế của trường để xác nhận bệnh của học trò. Dù gì đi chăng nữa, trách nhiệm và tính mô phạm trong giáo dục không cho phép cô gọi học trò là "mày" như thế. Câu nói ấy của cô làm tổn thương học trò, và cả gia đình học trò nữa. Mình thực sự không biết có quá xét nét không, nhưng những người thày/cô giáo như thế không xứng đáng đứng lên bục giảng để trồng người.
----------------------------------
 chi and cubi

Đại a hoàn

Thái Thanh là cô gái mất cả cha lẫn mẹ. Đúng ra, cô đã có thời thơ ấu không bình yên bên mẹ và người được gọi là cha. Đến khi mẹ cô đập chết người cha này vì muốn bán đứng cô cho 1 người đàn ông già để lấy tiền và phải chịu hành quyết, mẹ có nói với cô rằng "Mẹ đã sống cả đời vì người mình yêu, nhưng lại không được đáp lại. Phận đàn bà, con phải nhớ, đừng hy sinh tất cả cho tình yêu". Câu nói ấy trước giờ hành quyết đã khắc cốt ghi tâm người con gái trẻ tuổi ấy, Thái Thanh.
Thái Thanh, cô a hoàn biết vượt lên số phận

Theo huyết thư mẹ để lại, Thái Thanh tìm đến Thẩm gia xin làm a hoàn. Thẩm phu nhân bất đắc dĩ phải nhận, còn Thẩm đại gia thì yêu quý Thái Thanh như con ruột. Ngoài ra, Thẩm thiếu gia Lưu Niên cũng yêu quý cô em này hơn bất kỳ ai. Hơn mười năm sống chung, cùng lớn lên, cùng học hành, cùng thơ ca, họ đã bên nhau ấm êm nồng thắm. Để đến một ngày, Lưu Niên bảo Thái Thanh "Anh sẽ không để em làm a hoàn cả đời ở Thẩm gia đâu. Sau khi chị Hai thành thân, anh sẽ xin bố mẹ cưới em làm vợ". Ngất ngây trong hạnh phúc đã trong tầm tay, Thái  Thanh mơ một giấc mơ đẹp...
Nói thêm về Thẩm đại gia, nhìn thấy sự lớn lên của Thái Thanh, kỷ vật mà ông trao cho mẹ Thái Thanh ngày xưa, giờ Thái Thanh luôn mang bên người, cùng với những biểu hiện khác thường của Thẩm phu nhân, ông dần nhận ra Thái Thanh chính là con ruột của ông. Không mấy khó khăn nếu như ông muốn làm việc đó, vì Thẩm gia đường đường nhất nhì Thanh thành. Ông đã từng nói với Thái Thanh "Con yên tâm, ta sẽ gọi trưởng tộc đến đây để thông báo chuyện lớn thế này. Từ nay, con không phải gọi ta là đại gia nữa, mà cũng như Lưu Niên, gọi ta là cha".
Thái Thanh lại tưởng Thẩm đại gia đồng ý cho cô thành thân với Lưu Niên. Cô ngất ngây trong hạnh phúc. Nhưng cuộc đời cô bắt đầu trượt dốc trong khổ đau từ đây, khi mà Thẩm phu nhân bỏ thuốc độc vào lọ nước quý của cô, nhưng vô tình người uống nó lại là Thẩm đại gia. Trong giây phút cận kề cái chết, ông chỉ bảo Thái Thanh gọi mình 1 tiếng là "Cha" chứ không thể nói sự thực câu chuyện vợ ông đã hại chết ông và hãm hại Thái Thanh thế nào. Từ việc bị vu oan cố tình giết người, Thái Thanh lại "được thông báo" là con của Thẩm đại gia và "bị gả bán" cho Tiêu gia để trừ nợ.
Tiêu Thanh Vũ là con thứ 3 của Tiêu đại gia, là người cầm kỳ thi họa nức trời Thanh thành, và cũng là đứa con mà Tiêu đại gia yêu quý vô cùng. Xưa nay, Thanh Vũ không hề yêu cầu cha làm gì cho mình. Chỉ đến một ngày, khi ở Đào Hoa Am, nghe tiếng đàn quá hay, chàng thổi sáo trải lòng. Tiếng đàn kia lập tức hòa âm, tạo nên 1 bản tình ca làm thổn thức cả 2 trái tim. Cho người đi tìm hiểu, chàng biết rằng đó là Thẩm tiểu thư. Chàng ôm mộng từ đó. Tiếc rằng, mấy lần tiếp cận đều bị nàng từ chối. Thế là chàng về nhờ Tiêu đại gia sang thưa lời với Thẩm đại gia. Tiếc thay, mối thâm thù giữa hai nhà đã khiến mộng của chàng không thành hiện thực. Mỗi một tin tức về Thẩm tiểu thư đều làm chàng thất thần, điên loạn. Nỗi khổ ấy lên đến đỉnh điểm khi chàng biết rằng trong đêm động phòng của Thẩm tiểu thư với Phương Thiếu Lăng, cậu cả của Phương gia nức tiếng kinh thành, cô a hoàn Thái Thanh đã "tranh giành" Phương thiếu gia, để cô mỏi mòn chờ đợi. Thế là, chàng quyết tâm đưa ả a hoàn này về nhà "giam cầm" trả thù cho người chàng yêu thương.
Lại nói về Thái Thanh, sau khi bị gả bán cho Tiêu gia, cô thành a hoàn của Tiêu Thanh Vũ và bị Thanh Vũ hành hạ với vô vàn công việc chân tay như giặt đồ, nấu ăn, hầu hạ, thậm chí phục vụ cả những người làm khác của Thanh Vũ. Cô bị cấm ra ngoài. Trong phủ, cô chỉ có 1 người bạn duy nhất, đó là Nhuận Tuyết. 2 người coi nhau là tỷ muội từ bé. Giờ Nhuận Tuyết là thiếp của Nhị thiếu gia nhà họ tiêu. Nhưng cô theo Tam thiếu gia học vẽ nên rất hiểu và yêu quý Tam thiếu gia. Chính Nhuận Tuyết là người chạy giữa Thái Thanh và Thanh Vũ để xóa đi những mâu thuẫn, nghi ngờ, hiểu nhầm sâu sắc giữa 2 người. Sau những oan ức không thể đáp giải cùng ai, Thái Thanh đã trải lòng mình với Nhuận Tuyết. Rằng cô biết cô là con ruột của Thẩm đại gia, Lưu Niên không phải là con ruột của Thẩm đại gia, nên cô vẫn luôn yêu và muốn cưới Lưu Niên làm chồng, nhưng Thẩm phu nhân đã tìm mọi cách rũ bỏ cô khỏi Lưu Niên và gia tộc họ Thẩm. Đời này, kiếp này, nếu cô không cưới được Lưu Niên, cô sẽ ở vậy làm a hoàn cả đời. Rằng đêm động phòng của Thẩm tiểu thư, cô đã bỏ thuốc ngủ vào chén rượu của Phương Thiếu Lăng nên giữa cô và Phương thiếu gia chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tình cờ nghe được câu chuyện trên, Thanh Vũ giật mình vì đã hiểu nhầm sâu sắc cô gái này, và đã sai khi ép cô ấy làm a hoàn, chịu nhiều cực nhọc và đau khổ. Từ đó, Thanh Vũ đã đối xử tốt hơn nhiều với Thái Thanh. Anh đã cứu cô thoát khỏi tội chết khi nhận tội thay cho Nhuận Tuyết, cứu cô khỏi bàn tay Phương Thiếu Lăng, cứu cô và cứu Thẩm gia khỏi những mưu toan của bố mình, Tiêu đại gia. Anh cứ âm thầm thế, bên cạnh che chở cho Thái Thanh. Khi Lưu Niên thành thân, anh đã ở bên cạnh sẻ chia nước mắt và nỗi khổ tâm của cô. Chính anh là người thắp sáng niềm tin cho cô, rằng "Trăng có lúc tròn, lúc khuyết. Cuộc đời mỗi con người không tránh khỏi những khổ đau. Điều quan trọng là phải biết vui vẻ, chấp nhận mà sống. Nếu muốn khóc, hãy khóc cho thỏa. Nếu muốn hét, hãy hét cho nhẹ lòng. Rồi quên đi mà sống". Những ngọn nến anh thắp lên cho cô đêm hôm ấy, ngồi cạnh cô cho đến lúc mặt trời lên, xua tan bóng tối, đã làm cô cảm động, và thắp lên cho cô niềm tin và hy vọng mới. Cô cảm nhận cái tình của anh từ đây.
Tiêu Thanh Vũ, Tam thiếu gia tài năng nức Thanh thành
Rồi Thanh Vũ cho Thái Thanh theo nghề kinh doanh của cha mình, vì đây cũng là mơ ước cả đời mà mẹ cô truyền lại cho cô. Với anh, Thái Thanh giờ không còn là 1 a hoàn nữa. Cô trở thành người bạn tri ân của anh từ lúc nào. Bát canh bổ phổi cô nấu ngon hơn tất cả mọi người, vì trong đó có chứa cả những ân tình cô dành cho 1 người tài hoa, chân thành, nhạy cảm và sâu sắc. Anh đã yêu Thái Thanh mất rồi. Nhưng anh không thể tỏ lời với cô. Vì cô từng nói "Cả đời này em chỉ yêu Lưu Niên". Ngày cô tự chuộc thân mình khỏi Tiêu gia cũng đến. Thanh Vũ lòng nặng trĩu. Nhưng vì yêu cô quá, nên anh "hy sinh" hạnh phúc của mình để cô được làm theo tâm nguyện cả đời là thoát khỏi kiếp a hoàn, tự gây dựng cuộc sống. Đêm trước khi cô rời khỏi Tiêu gia, anh đã bỏ ra ngồi một mình trong đêm tối, tâm hồn như có hòn đá tảng đè nặng. Mối tình này anh nào có thể tỏ cùng ai. Nhưng rồi, chiếc áo khoác cô đem ra cho anh vào đêm đó đã khiến Thanh Vũ không cầm lòng mà nói ra rằng "Anh đã yêu một người con gái, mà anh biết họ không yêu anh, trong lòng họ đã có người để yêu thương trọn đời. Ngày mai, cô ấy sẽ rời khỏi Thanh thành và ra đi rất xa. Anh sẽ mất cô ấy vĩnh viễn".
Ngày chia tay, Thanh Vũ hẹn Thái Thanh ra Đào Hoa Am. Vì anh đã biết trước đó, người gảy những khúc đàn tình lần trước không phải là Thẩm tiểu thư, mà chính là Thái Thanh, khúc đàn mà theo Phương Thiếu Lăng nói, là khúc nhạc tình của đôi lứa yêu nhau, chắc chắn sau này họ sẽ đến với nhau. Chia tay trong nghẹn lời và câm lặng, Thanh Vũ trao cho Thái Thanh cây đàn cổ, còn Thái Thanh tặng Thanh Vũ chiếc áo xanh và đôi giày vải chính tay cô may tặng, như một lời tri ân. Thế gian như lặng đi khi Thanh Vũ chết lặng nhìn Thái Thanh quay gót. Anh bất ngờ nâng cây sáo trúc thổi những khúc phóng tác "nhân duyên" trước đây với Thái Thanh tại chính nơi này. Thái Thanh đứng sững lại. Cô chợt hiểu tất cả những gì Thanh Vũ nói và làm trước đây, vì cô. Ngồi xuống bên cầu, cô thả hồn theo những khúc nhạc bày tỏ lòng mình, quyện vào tiếng sáo của Thanh Vũ. Trời nổi gió, hoa đào bay tứ tung, bừng lên sắc xuân, sắc của tình yêu, sắc của đôi lứa đã tìm được một nửa trái tim. Và họ đã ôm nhau không rời sau tuyệt phẩm đó. Họ đã mơ về một cuộc sống bình yên với tiếng cười trẻ thơ dưới mái nhà hạnh phúc. Họ đã mơ như thế.
Phương Thiếu Lăng luôn hằn học trước Tiêu Thanh Vũ
Nhưng Phương Thiếu Lăng thì không hề mơ như thế. Từng chinh chiến với Phương đại gia nhiều năm, Phương Thiếu Lăng mang trong mình dòng máu hiếu chiến và tàn ác. Thât không may, lần trở về Thanh thành để ra mắt và xin cưới Thẩm tiểu thư làm vợ, như ước nguyện của bố mẹ 2 bên gia đình, Thiếu Lăng đã gặp Thái Thanh. Ánh nhìn đầu tiên của cô đã khiến Thiếu Lăng mê mệt. Thiếu Lăng đã quyết tâm bằng được lấy Thái Thanh, cho dù phải hy sinh bất kể thứ gì. Thiếu Lăng giành giật Thái Thanh từ tay Lưu Niên. Nhưng không thành. Rồi Thiếu Lăng lại giành giật Thái Thanh từ tay Thanh Vũ. Bằng mọi thủ đoạn bẩn thỉu và hèn hạ. Dưới tay Thiếu Lăng, cuộc chiến giành giật người con gái yêu thương ấy đã phải trả giá quá đắt. Mẹ vợ (Thẩm phu nhân) chết. Tiêu đại gia chết. Tiêu phu nhân chết. Em gái thoát chết nhưng tâm thần. Người Phương Thiếu Lăng muốn bắn chết là Tiêu Thanh Vũ. Nhưng Thanh Vũ và Thái Thanh đã nguyện ước với nhau sẽ cùng sống, cùng chết. Nên nếu Thanh Vũ chết, Thiếu Lăng sẽ cả đời không có được Thái Thanh. Vì thế, bài toán cuối cùng của Thiếu Lăng tưởng chừng sắp kết thúc thành công thì thành họa. Trong tim Thái Thanh, cô không có chỗ cho Thiếu Lăng, dù cô biết rằng Thiếu Lăng trọn đời yêu cô và dám hy sinh tất cả vì cô. Cô từng nói với Thiếu Lăng rằng "... anh có thể có được thân xác em, nhưng không có được tâm hồn em.... Anh có thể nhìn thấy giọt nước mắt lăn trên má em vì anh, nhưng đó không phải là tình yêu mà con tim em muốn trao gửi.... Xin anh hay tha mạng cho Thanh Vũ, em sẽ chấp nhận làm thiếp của anh, vì em yêu Thanh Vũ nên sẵn sàng hy sinh vì Thanh Vũ...". Những việc tàn ác mà Phương Thiếu Lăng làm càng khiến Thái Thanh câm lặng trước tình cảm và "sự hy sinh" mà Thiếu Lăng dành cho cô. Trái tim cô hóa đá khi Thiếu Lăng lăm lăm chĩa súng vào Thanh Vũ, Thanh Vũ 2 tay bị trói, ngón tay bị cắt, miệng bịt khăn ngay chính tại nhà mình. Những căm giận ấy đã lên đến đỉnh điểm. Và cô đã dùng trâm cài đầu đâm vào ngực Phương Thiếu Lăng, như trả món nợ đời cho Thiếu Lăng, cho Thanh Vũ, cho cô, và cho cả cuộc đời. Giây phút sinh tử ấy, Thiếu Lăng đã làm một việc duy nhất khiến cô nhỏ nước mắt, đó là cầm súng tự bắn vào mình, rồi nói rằng "đó là con tự làm, đừng đổ tội cho Thái Thanh". Ước nguyện của Thiếu Lăng "cả đời chỉ cần em nhỏ 1 giọt nước mắt vì anh, anh đã thấy hạnh phúc lắm rồi" đã thành hiện thực, nhưng đó là hậu quả quá đau buồn cho bao kiếp người.
Hết Thiếu Lăng. Hết sóng gió. Cuộc sống lại trở về bình yên như vốn ai cũng muốn thế. Sau những nhọc nhằn kiếm sống và trả nợ đời, 2 tâm hồn Thanh Vũ và Thái Thanh cuối cùng đã được trở về bên nhau, thực hiện tâm nguyện đôi lứa.
Cuối cùng, trái tim họ cũng thuộc về nhau

Câu chuyện nào rồi cũng có hậu như thế. Nhưng ẩn chứa sau nó là cả nhân sinh quan sâu sắc mà mỗi con người được sinh ra và sống trong cuộc đời này đều phải trăn trở. Tình yêu vốn nó không có tội. Người yêu nhau hành xử thế nào để tôn trọng tình yêu mà mình có được mới chính là điều cần bàn. Trong tình yêu, đừng chỉ sống cho mình. Đừng làm hại người khác. Tình yêu thăng hoa để mọi người cùng tốt lên, chứ không phải giết chết tâm hồn của những người mình yêu thương.

----------------------------------
 chi and cubi