Entry for October 28, 2007 - BKK la the day!




Thế là tối nay đã có mặt ở nhà, sau 3 ngày làm việc tại BKK. BKK lần này khác gì với lần trước mình ghé thăm nhỉ? Ấn tượng đầu tiên là sân bay đẹp hơn, hiện đại hơn nhiều. Có lẽ vì mình ấn tượng cả cái sân bay tối một màu ximăng lần trước quá, nên lần này thấy nó đẹp hơn hẳn hihi. Đi khỏi sân bay, nhìn cảnh quan thành phố cũng sang sủa hơn. Nhớ lần trước kẹt xe từ sân bay đến tận trung tâm thành phố, mình rất ung dung vì xe đi mãi mà vẫn “bon bon”… Vui quá quên nhiệm vụ, không đề phòng gì sất, đến lúc nó tắc một hồi, không khí nghẹt thở thì mình chịu không nổi, “liverphun” mãnh liệt. Hix, mấy năm rồi mới gặp lại cảm giác đó, sợ “kinh hoàng”…

Sân bay BKK chứa chấp nhiều cò mồi taxi kinh khủng, có lẽ là bằng Việt Nam đấy, nhưng bọn này còn được vào hẳn bên trong cơ, làm mình suýt “gặp nạn”. May mà vẫn đủ “thông minh” để từ chối và tìm hãng xe chính thống. Thực ra cũng chả biết chính thống hay không, nhưng mình chỉ phải trả 455 Baht, trong khi bác đi cùng đoàn phải trả đến 700, còn lúc mình được offer thì giá là 1100 (sáng nay còn kịp phát hiện hóa ra mình vẫn bị lừa, nghĩa là, nó bắt mình trả tiền đi Expressway, thế mà thực tế nó lại đi đường thường, thế nên mới tắc và mình mới gặp nạn như thế, hix). Một lời cảnh tỉnh cho những ai đọc Blog và đi Thái nhé!

Khách sạn mình ở nằm ở trung tâm thành phố, hai mặt là Expressway, là khu buôn bán sầm uất, có lẽ là nhất ở BKK. Trước mặt khách sạn là con phố mang tên Patpong, có ai biết và thấy quen thuộc không nhỉ? Là Red light Street ở Hà Lan đấy ạ. Buổi tối mình đã “dũng cảm” đi cùng bạn qua con phố này, và liên tiếp được mời xem “sex show”. Ngó vào bên trong thì hàng đàn em gái “xinh tươi” seminude uốn éo trên sàn, nhiều vô kể xiết… BKK là thế đấy!

Đói! Mình đi ăn cơm bụi. Cơm bụi trước khách sạn nhiều vô kể. Cảnh tượng không khác gì Sài gòn cả. Không ăn được cay, mình chỉ dám gọi vài món tối thiểu. Ấy vậy mà khi thanh toán, số tiền lên đến hơn 50 Bht, khoảng gần 25.000 của mình đấy ạ. Chợt nghĩ, thế này người lao động chân tay làm sao sống nổi đây… Nhầm! Nhầm to! Giá “đặc biệt” dành cho người nước ngoài đấy. Cho dân bản địa bằng một nửa thôi. Chả lẽ đi ăn cũng phải mặc cả!?! Khôn hơn 1 tý, hôm sau mình thong dong ra mấy quán xa khách sạn hơn. Quả nhiên là rẻ hơn nhiều. Mà giá còn được niêm yết hẳn hoi. Người chủ quán thì luôn tươi cười, mặc dù họ chả hiểu mình nói gì, trong khi mình lại chả biết tiếng Thái… Nhớ lúc mình gọi chanh để ăn với canh (ở mình vẫn thường thế mà), họ lắc đầu quầy quậy, vì chả hiểu gì sất. Lụi hụi về chỗ ngồi ăn bát canh “ngọt lịm”. Bất chợt, nhìn thấy con bé chủ quán đang vắt chanh, mừng quýnh, líu tíu chạy ra chỉ chỉ vào đó, nó ra hiệu kêu đây là miếng cuối cùng, miệng đành méo xệch mà nói “It’s okay!”…

Người Thái nổi tiếng ăn nói nhẹ nhàng. Chả hiểu có phải nhẹ nhàng quá hay không mà giờ thằng con trai nào trông cũng giống con gái!?! Cố nhiên xung quanh nơi mình ở có rất nhiều gay rồi. Vừa bước ra khỏi cửa hàng thấy có anh chàng son phấn lòe loẹt đi ngược lại. Hay thật, gay ở Châu Âu (những người mà mình thấy) thì chỉ có biểu hiện gay thôi, chứ mặt mũi thì bình thường. Ấy vậy mà ở đây thì hoàn toàn extreme, son phấn còn hơn cả con gái… Hôm sau mình còn gặp 1 anh chàng rất cao, chắc là đã “phẫu thuật” khá hoàn chỉnh nên nhìn “ngon” lắm, mỗi tội “đồ giả thì làm sao mà tự nhiên được bằng đồ thật nhỉ, hihi…

Không chỉ có gay đâu nhá, bọn nhóc con bình thường trông đều giống gay cả. Một kiểu mốt thịnh hành ở Thái bây giờ đấy! Giọng nai tơ, khuôn mặt ngây thơ, ngồi nửa tiếng nói chuyện điện thoại mà tay không ngừng vuốt tóc mái, điệu “vãi”… BKK bây giờ là thế đấy!

Ha noi oi hoa sua...




Giờ này cũng sắp cuối thu. Ở bên kia đã bắt đầu có tuyết, nhưng ở đây thì hoàn toàn khác. Cái nắng nhạt dần và màn đêm phả cái se lạnh vào không gian. Nhà đài thì nói rằng bắt đầu từ ngày mai sương mù lác đác... Mình muốn hưởng trọn cái vị nồng nàn của mùa thu ấy nhưng hình như không được... Công việc gia đình bận quá khiến một buổi tối dạo quanh Hà nội cũng chỉ là niềm nuối tiếc. Nhớ cách đây 3 tuần hoa sữa còn nồng nàn lắm, thế mà tối nay đi lại trên đường Nguyễn Chí Thanh, chả còn hương thơm phảng phất trong gió thu... Chợt thấy tiếc nuối khi phải chạy đuổi với thời gian. Đó đây chợt nghĩ "Sao còn nặng tình đến vậy???"

Entry for October 11, 2007 - Ngay ve!




Minh ve da duoc 10 ngay roi, nghe ban Thang "nhac nho" khong trinh lang, minh cung da hy hoay viet vai dong roi... Co ma dang giua chung thi "tit", co lam yeu to khach quan qua lam cho minh chua the make it public duoc... Thoi vai dong nay thay loi chao va loi xin loi moi nguoi nhe!

Koeln-my internship city

Koeln, nơi in dấu trong tôi bao kỷ niệm, nơi cho tôi tình yêu thương của những người đồng nghiệp, những người như mẹ cha... Nơi ấy tôi sống thực sự một mình, không bạn bè, không người thân. Nơi ấy tôi cũng từng phải chứng kiến sự đối xử bất công, ít nhất đối với những sinh viên nước ngoài như tôi... Cuộc sống là vậy, dường như phải luôn có sự đánh đổi gì đó. Dù gì đi chăng nữa, đó cũng là những bài học quý giá mà tôi muốn tích lũy thêm trong cuộc đời...
Tôi đã chụp (hoặc được chụp) nhiều bức ảnh ở đây. Không giống như những lần trước, những bức ảnh này để bạn bè biết về tôi, về cuộc sống của tôi tại thành phố kỷ niệm này, những bức ảnh đôi khi không mang tính nghệ thuật nhưng đầy ắp sự mộc mạc... Bạn có muốn chía sẻ cùng tôi?

Hãy click vào từng ảnh để xem rõ hơn nhé! Enjoy!