Tản mạn...


Cuối tuần trước mình đưa mẹ về Kim Liên lấy lương hưu cho bố và thăm vợ chồng cô Đồng. Nghe nói cả 2 cô chú bị bệnh. Mà đúng thật. Cùng tai biến mạch máu não. Ngày xưa cô đẫy đà bao nhiêu, giờ trông như cái xác không hồn bấy nhiêu. Khuôn mặt dù có cố gượng cười đến mấy cũng không che lấp vết gãy của cuộc đời. Cô trẻ hơn mẹ đến hơn chục tuổi mà giờ đầu tóc bạc phơ. Chỉ chạm nhẹ đến nỗi đau là vì sao cô ra nông nỗi này là cô lại khóc. Lại không dám hỏi thêm điều gì. Lại phải nói sang những câu chuyện vui. Rồi thế nào đó mà đưa cô về thực tại, cô lại khóc. Nước mắt của người bất lực. Chú Điều cũng do béo quá, cholesterol nhiều dẫn đến tai biến mạch máu não. Nhưng chú thì vẫn béo thế. Một tay chống nạng tập đi. Có 2 đứa con gái thì đều không sung túc gì. Thậm chí thằng út còn đi làm phải hỗ trợ chị một ít. Một đứa thì làm nghề họa sỹ, may mới bán được tranh. Tự nhiên mình thấy xót xa. Nhớ ngày xưa khi hàng xóm ai cũng ganh ghét với nhà mình, có mỗi nhà cô Đồng lầ tử tế nhất. Nhớ bữa cơm trưa phải ăn chay, xin bố ít đường bố cũng không cho, cô là người cho dưa và nói "để chiều về cô bảo mẹ". Cũng nhớ cái lần cả tầng 1 khu tập thể muốn phá vỡ bức tường hành lang để lấn chiếm ra bên ngoài, ngăn đường đi tập thể, chặn mất đường nhà mình xuống bếp, chú Điều cũng vì ham mà phản đối nhà mình. Thế là tình hàng xóm, chị em cũng rạn nứt từ đấy. Rồi câu chuyện người lớn cũng lan sang cả trẻ em. Mình ghét 2 chị em nhà cái Nam. Mà cái Nam cũng ghét chị em mình. Nhớ cả đến việc năm lớp 9, mình đã biết bọn lớp B (lớp cái Nam) đi theo mình để đánh, mặc dù chả có lý do và quan hệ gì, chỉ vì "ghét con Giang". Mình đã đi cùng cái Chiều về. Nghĩ thế nào mình rẽ qua B5B để đi về một mình. Đúng là con mồi béo bở cho chúng nó. Việc gì đến đã đến. Mình bị quây bởi 5-6 đứa con gái lớp B, trong đó có cái Nam. Uất ức, mình tung cặp sách quay mấy vòng tròn, chúng nó cũng sợ. Mình còn nhớ rõ đó là chỗ đầu B3, trước cửa hàng bán nước. Chúng nó cũng đánh hôi mình được một ít. Nhưng hình như có người lớn nói. Thế là chúng nó thôi. Hôm ấy về nhà, mình vừa kể với mẹ vừa khóc. Mẹ sang nói chuyện với cô Đồng. Mẹ sang cả nhà cái Hương (B7) để tố giác với mẹ nó. May mà việc ấy xảy ra chỉ có 1 lần. Rồi mùa hè cũng đến và mình tạm biệt B4 tuổi thơ...

Đến giờ mình lại nghĩ đến việc liệu có thể tìm giúp cái Nam việc gì... Nghĩ thế thôi nhưng chưa chắc đã làm, vì ko biết liệu người ta có hoan nghênh không... Chỉ thấy thương cô chú. Dẫu có nhiều tiền bây giờ cũng chẳng mua lại được sức khỏe... Đúng là đời con người ta chẳng biết thế nào. Có lẽ cứ sống hết mình thôi.

Về đến Kim Liên cũng được nghe câu chuyện chị Hương nhà cô Lụa. Chị Hương cầm tinh con rắn, như mình. Yêu anh đồng nghiệp của mình mấy năm, cuộc tình lên voi xuống chó rồi cuối cùng cũng quyết định lấy. Lấy xong được vài tháng chị quyết định vào Nam công tác. Ngày ấy, mình cứ nghĩ có thể do ViR điều chị vào Nam. Nhưng rồi lâu lâu cũng thấy lạ. Anh Tiến thì suốt ngày thấy chơi game, tối ngày, hết giờ không về nhà. Thì ra họ đã divorce. Sau 3-4 năm, giờ chị mới trở ra Hà Nội. Nghe cũng hơi buồn mặc dù có thể hiểu được câu chuyện từ lâu... Thế mới biết cố lập gia đình là một điều sai lầm, mặc dù ai cũng cố tin tưởng rằng những rạn nứt đó sau này sẽ được bù đắp.

Về Kim Liên còn gặp cô Huệ, lại kể lại câu chuyện ngày xưa mẹ sốt gần 42 độ được cô Huệ cứu thế nào. Lúc ấy, chân tay mẹ cứng đờ. Mồm cũng cứng đờ. Trong lúc gọi cấp cứu, cô Huệ nhanh trí về lấy nước "tè" của anh con giai (lúc đó còn bé) sang cho mẹ uống luôn. Rồi lấy nước đó pha gừng đánh gió. Nếu lúc ấy không có cô Huệ chắc mình chả còn mẹ cho đến tận bây giờ. Những ơn ấy mẹ chả bao giờ quên, và mình cũng thế.

*********

Những câu chuyện cóp nhặt của quá khứ đã tạo nên mình ngày hôm nay. Mình trân trọng nó và xin đặt nó vào góc nhỏ trái tim mình.

Khó chịu

Hôm nay là một ngày đầu tuần chẳng có gì may mắn cả.

Hợp đồng cho bọn media thì làm đi làm lại đến cả mấy lần nó vẫn không chịu sửa cho đúng. Toàn lỗi rất chi là nhỏ nhặt. Đường thì xa, lại chuyên không đúng giờ, nên việc tưởng như nho nhỏ ấy lại làm mất đến cả ngày của chúng nó, mà rút cuộc vẫn không được việc gì. Mà mất của chúng nó tức là mất thời gian của mình.

Quảng cáo cho bọn thanh tra thì nó sửa hỏng hết của mình. Lại mất công làm lại từ đầu, chuyển khổ báo, chuyển hình, chuyển text. Đến mệt!

Banner treo dọc tòa nhà cũng gặp tình trạng tương tự. Vì không có phần mềm thích hợp, tụi thiết kế "thỏa sức" vẽ lại theo ý mình, dùng toàn bộ vật liệu cũ, làm cho quảng cáo không ra đâu vào đâu. Gửi mail thì không nhận được. Gửi lại thì đi vắng. Gọi điện thì không trả lời. Đến giờ cũng chả biết thằng ku đã nhận được chưa nữa.

Vẫn là liên quan đến thiết kế. Lãnh đạo nói làm thêm 1 thiết kế chỉ dẫn cơ quan thuê trong tòa nhà. Có nhiều cách để làm việc này. Nhưng lựa chọn phương án nào tối ưu thì phải discuss. Rõ ràng mình đã chỉ ra những yếu điểm trong phương án do lãnh đạo đưa ra, nhưng lãnh đạo không chịu thừa nhận, khăng khăng cho rằng cách đó văn minh, còn cách khác tệ hơn nhiều. Cứ tưởng tượng thế này nhé: Tòa nhà thì có nhiều tầng. Giả sử cơ quan ABC dùng tới hơn 1 tầng trong Tòa nhà. Giả sử họ có lễ tân. Theo bạn, lễ tân sẽ ngồi ở đâu trong số những tầng ấy? Tầng đầu tiên? Tầng thứ hai? Tầng trên cùng? Có thể ở bất kỳ vị trí nào. Nhưng theo lẽ thường tình một cách rất thường tình, lễ tân sẽ phải ngồi ở vị trí tiếp xúc đầu tiên với khách, nghĩa là tầng đầu tiên. Họ chính là người quản lý lượng khách của cơ quan. Vậy thì, chắc chắn cơ quan đó phải đảm bảo mọi người khách qua lại sẽ được lễ tân "biết mặt đặt tên" một cách thuận lợi nhất rồi. Theo cách hiểu như thế, một người khách muốn lên một bộ phận nào đó trong cơ quan ABC sẽ được lễ tân tòa nhà chỉ đến đâu? Đến phòng đó trực tiếp hay đến lễ tân cơ quan? Nếu đến phòng cụ thể, thì cần gì lễ tân cơ quan? Nếu lên đến tầng cần lên, rồi tại đấy có bảo vệ đề nghị xuống tầng của lễ tân để đăng ký, thì hỏi bạn sẽ nghĩ gì? Giả sử tầng đó và tầng lễ tân cách nhau đến gần chục tầng thì chuyện bạn không chửi thầm là một chuyện lạ. Hơn nữa, cơ quan đó phải nuôi tới bao nhiêu bảo vệ ở mỗi tầng để có thể nhắc nhở khách quay xuống lễ tân đăng ký. Mà còn nữa, nhân viên lễ tân tòa nhà sẽ phải nhớ rất nhiều phòng ban của rất nhiều cơ quan trong tòa nhà. Và, cái bảng chỉ dẫn sẽ phải phức tạp thế nào nếu có đến 3 cơ quan trong cùng 1 tầng?
Ngược lại, nếu lễ tân chỉ bạn đến đúng tầng có lễ tân cơ quan thì mọi việc kia đều có thể giải quyết được. Việc chỉ dẫn ngoài bảng theo đó cũng đơn giản hơn, chỉ cần lựa chọn gộp nhiều tầng cùng 1 dòng và ghi "Tầng ... - ...: ABC" hoặc lặp lại chữ đó ở từng tần, đề phòng có trường hợp cơ quan đó muốn mở rộng/thu hẹp lại.
Mình có nói lộn tý nào không nhỉ?

Cuối cùng là một việc không thuộc thiết kế. Đó là con Nokia đáng yêu của mình bị cháu cho nhảy xuống đất. Hậu quả là gọi điện chỉ nghe được 1 chiều. Đem đi sửa thì ông anh cho thợ chữa. 1 ngày không thấy gọi. 2 ngày không thấy gọi. 1 tuần thì mình gọi. "Đứt mạch main". Nói chung là bó toàn thân! Lần trước mình đã bị vụ mp4 rồi. Giữ của mình hơn 1 năm, lúc nào cũng nói chữa xong rồi, nhưng cuối cùng mình đến mới đưa cho thợ chữa. Qua 2 ngày, "âm thanh hỏng rồi, không chữa được" được công bố. Mình cầm lại con mp4 trong tay mà xót xa không nói nên lời. Xước xát, trầy dơ. Không còn là 1 con mp4 đẹp đẽ kỷ niệm nữa.

******************
Chắc tuần này không có gì tốt đẹp cả. Nhưng mình phải nín nhịn trước mọi sự việc. Mình đang học thói kiên nhẫn và bình thản!

Stupid

Một suy nghĩ stupid hết sức!

What should I do to marry a rich guy?


A young and pretty lady posted this on a popular forum:


Title: What should I do to marry a rich guy?

I'm going to be honest of what I'm going to say here. I'm 25 this year. I'm very pretty, have style and good taste. I wish to marry a guy with $500k annual salary or above. You might say that I'm greedy, but an annual salary of $1M is considered only as middle class in New York . My requirement is not high. Is there anyone in this forum who has an income of $500k annual salary? Are you all married?

I wanted to ask: what should I do to marry rich persons like you? Among those I've dated, the richest is $250k annual income, and it seems that this is my upper limit. If someone is going to move into high costresidential area on the west of New York City Garden ( ? ), $250k annual income is not enough.

I'm here humbly to ask a few questions:

1) Where do most rich bachelors hang out? (Please list down the names and addresses of bars, restaurant, gym)

2) Which age group should I target?

3) Why most wives of the riches is only average-looking? I've met a few girls who doesn't have looks and are not interesting, but they are able to marry rich guys

4) How do you decide who can be your wife, and who can only be your girlfriend? (my target now is to get married)

Ms. Pretty


Awesome reply:

Dear Ms.. Pretty,

I have read your post with great interest. Guess there are lots of girls out there who have similar questions like yours. Please allow me to analyse your situation as a professional investor.

My annual income is more than $500k, which meets your requirement, so I hope everyone believes that I'm not wasting time here. From the standpoint of a business person, it is a bad decision to marry you.. The answer is very simple, so let me explain.

Put the details aside, what you're trying to do is an exchange of 'beauty' and 'money': Person Aprovides beauty, and Person B pays for it, fair and square. However, there's a deadly problem here, your beauty will fade, but my money will not be gone without any good reason. The fact is, my income might increase from year to year, but you can't be prettier year after year. Hence from the viewpoint of economics, I am an appreciation asset, and you are a depreciation asset. It's not just normal depreciation, but exponential depreciation. If that is your only asset, your value will be much worried 10 years later.

By the terms we use in Wall Street, every trading has a position, dating with you is also a 'trading position'. If the trade value dropped we will sell it and it is not a good idea to keep it for long term - same goes with the marriage that you wanted. It might be cruel to say this, but in order to make a wiserdecision any assets with great depreciation value will be sold or 'leased'. Anyone with over $500k annualincome is not a fool; we would only date you, but will not marry you. I would advice that you forget looking for any clues to marry a rich guy. And by the way, you could make yourself to become a rich person with $500k annual income. This has better chance than finding a rich fool.

Hope this reply helps. If you are interested in 'leasing' services, do contact me...

signed,

CEO J.P.. Morgan

WWW.


Đọc xong 1 cái công văn của Hiệp hội Đầu tư xây dựng năng lượng Việt Nam mà cười chết ngất. Lại là vấn đề công nghệ. Chả là thế này:

Chữ W thì có từ đời xưa rồi, mặc dù Việt Nam không có trong bảng chữ cái. Mà kể ra ngày xưa báo chí vẫn viêt tắt Trung ương là TW đấy chứ nhỉ. Ấy thế mà thế kỷ 21 rồi vẫn có người không biết viết chữ W, đúng ra không phải là viết, mà là đánh máy. Ngạc nhiên vì sao chữ W trong WEB lại to thế, quay qua quay lại thì phát hiện ra đó là chữ VV. Trang WEB là Trang VVEB. WEBSITEVVEBSITE. Còn www. là vvvvvv.

Ai mà chịu khó thế!

Bó tay toàn tập!

4 years old


Cháu tên là Đào Thùy Chi. Năm nay cháu 4 tuổi. Cháu học trường Mầm non Mầm Xanh. Vì cháu chưa có em nên ở nhà cháu rất hay nhõng nhẽo. Ở lớp cháu nghịch vô cùng. Hình như từ thuở đi học ở trường mẹ cháu đến giờ, cháu chưa được Phiếu bé ngoan nào, vì nếu có được thì nó cũng "tan thành mây khói" trước khi cháu về đến nhà. Cháu nói thì nhanh vô cùng, nhưng ăn thì chậm vô cùng. Ở lớp, cô Lan cháu bảo, chỉ có cháu và 1 bạn nữa được ưu tiên ngồi bàn cô ăn, vì ... chậm quá. Có phải cháu được ưu tiên không nhỉ?

Cháu có thói quen ai bảo làm gì thì cháu làm điều ngược lại. Cháu thích thế mà. Cháu biết ai cũng yêu thương cháu, nên cháu càng được thể làm già. Dì cháu bảo, sau này có em thì hết. Kệ chứ nhỉ? Khi nào có em hẵng hay. Lúc đấy mà cháu dạy em thì phải biết!

Dạo này dì cháu kiếm đâu ra nhiều bài hát tiếng Anh hay lắm cơ. Trước đây, cháu chỉ biết mỗi "hello", "goodbye", "bye", "see you", "thank you", thì giờ cháu còn biết đến 4,5 bài hát lận. Nào là "Baa baa black sheep", "Five little monkeys", "Ten little Indians", "Twinkle twinkle little star", "Old MacDonald had a farm", "Ich bin Dein Gummy Bear", "If you are happy". Úi, tận 7 bài rồi cơ đấy. Nhiều kinh! Dì cháu ưu tiên bữa tối của cháu được nghe những bài này, vừa ăn vừa hát, thuộc liền, mà còn được nhảy nhót nữa. Hình như cháu cũng có năng khiếu nhảy đấy, ngoáy tít thò lo, hơn dì cháu nhiều :)

Còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật cháu rồi. 4 tuổi là lớn rồi đấy, cả nhà cháu ai cũng bảo vậy, Mà cháu cũng thấy khác đấy. Nhảy múa hát ca. Làm người mẫu. Còn giúp dì cháu bật được công tắc đèn buồng vệ sinh cao ơi là cao mà cách đây 1-2 tháng cháu không thể làm được. Cháu siêu không?

Dì cháu đang làm cho cháu 1 album ảnh 4 tuổi. Cháu cũng đồng ý thôi, vì muốn để dì cháu nâng cao tay nghề mà. Nào là ảnh cháu tập xe đạp. Nào là ảnh cháu đi Lăng Bác. Nào là ảnh cháu đi chơi Công viên Thủ Lệ. Dì cháu post lên Facebook đấy. Cháu có lời mời các bác, các cô, các chú ghé thăm album của cháu nhé, có comment gì để dì cháu chụp tốt hơn thì cứ feel free ạ, cháu hoan nghênh.

Đây là link đến album của cháu:



Cháu chào tạm biệt ạ! Bye bye! :)