Entry for August 25, 2006




Thế là tôi xa bạn thật rồi! Những nỗ lực cuối cùng của tôi đã không thể kéo bạn về với mình! Chợt nhận thấy bạn sao quá vô tình, và cuộc đời quá bạc bẽo.... Nhớ lại câu chuyện của Amol, tự hỏi rằng liệu có khi nào bạn còn nhớ về tôi, liệu tôi có được một lần thấy bạn quay đầu trở lại... Mông lung quá nhỉ!?!  Chắc bạn sẽ cười và nói  với tôi rằng "Tôi nghĩ tôi sẽ không quay trở lại đâu... Một khi đã quyết thì dù có hối hận tôi cũng không quay đầu lại!"  Tôi biết ngay mà, tôi vẫn nhớ bạn nói như thế từ ngày xưa, nhưng từ tận đáy lòng, tôi đã hằng ao ước giá mà bạn chiến thắng được điều đó...

.......

Thôi, hãy để hai ta mỗi đứa một đường, bạn hãy đi tìm vinh hoa mà bạn từng mong đợi, để tôi trở về với con đường của riêng mình, con đường đầy chông gai và sóng gió.... Ba năm qua, tôi không thể vượt qua được điều đó, nhưng giờ đây tôi biết mình chắc chắn làm được, vì TRONG TÔI, BẠN ĐÃ HOÀN TOÀN BIẾN MẤT!



Tôi sẽ đi mà không gì vấn vương trong lòng.... Tạm biệt quê hương!

Entry for August 22, 2006




Đọc câu chuyện của Amol thấy lòng mình nặng trĩu... Đã đọc không biết bao lần mà sao lần nào cũng ứa nước mắt.... Amol ơi, chị post lại lên Blog của chị nhé, để những ai chưa từng đọc sẽ có cơ hội sống cùng cuộc đời éo le của 2 nhân vật, để hiểu thêm về bi kịch của cuộc đời và sẻ chia những điều đáng giá trong cuộc sống....


Sẻ chia là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, nhất là giữa những người ruột thịt. Có ai nói, gia đình là bến neo đậu cuối cùng, quả không sai! Vậy mà, có những người từng chôn chặt ý nghĩ của mình về cái bến neo đậu cuối cùng ấy, không chia sẻ với ai, để nỗi đau cứ theo ngày tháng nén chặt con tim, rồi đến một lúc nào đó thổi bùng như ngọn nến trước giờ tắt lụi... Đã tắt là hết, chẳng thể cứu vãn được nữa, lúc ấy có hối tiếc cũng đã quá muộn....


Hãy học cách biết sẻ chia, vì như thế bản thân mình cũng có thể hoàn thiện chính bản thân mình, để đến gần mọi người hơn, sống thoải mái hơn, và điều quan trọng nhất là, để giữ lại những gì đáng giá trong cuộc sống!


Đây là một câu chuyện đời thường, cảm động của nhà văn Nghị Minh (Trung Quốc). Hai nhân vật chính trong truyện đã trải qua những ngộ nhận, bi kịch để cuối cùng nhận ra nhau khi một người không còn nữa trên đời.


Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.



Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh. Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo:



- Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!



Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.



Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo:



- Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ?



Tôi cười:



- Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả.



Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo:



- Ðây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.



Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm:



- Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?



Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.



Ðiều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Ðàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Ðôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.



Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại:



- Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?



Anh trợn mắt:



- Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?



Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.



Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy "nhiệm vụ nặng nề" này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Ðể thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn. Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo:



- Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?



Rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài:



- Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?



Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.



Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.



Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây? Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo:



- Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!



Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?



Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi. Tôi tự nhủ "đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy", và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: "Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!" rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng. Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã. Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ?



Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi. Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.



Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi:



- Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà.



Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi. Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?



Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ. Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà... Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.



Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu! Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.



Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống. Ðêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.



Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh. Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.



Tôi sống một mình. Ði bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.



Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo:



- Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây.



Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa. Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.



- Em có bầu rồi đấy à?



Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi.



- Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi.



Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.



Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu "Xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi. Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.



Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.



Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: "Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?"



Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình, anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...



Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.



Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...



Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình:



"Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ...



Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé!



Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất..."




Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:



"Em yêu quý. Ðược lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé..."



Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói:



- Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ...



Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...



(Nguyễn Hải Hoành dịch)

Cho toi phut chot!




Mình trở về sau cơn bão.... Nhưng không phải cơn bão Chanchu đâu ạ..Image. Chuyến công tác Hải phòng - Đà nẵng - tp Hồ Chí Minh coi như kết thúc tốt đẹp, và khi mình về, Hà nội vươn dậy với một sắc trời thu sau cơn bão.... Đi lâu nhớ YM quá đi mất, mặc dù nhận được 1 warning message về chuyện học hành nhưng vẫn phải vào YM trước cái đã....


Chuyến đi này cũng khá đặc biệt, hừm, hình như từ này không chính xác, nhưng thôi kệ...


Xe đi qua nhà đón anh Vinh, chẳng hiểu thế nào mà anh Vinh dập ngay cửa ô tô khi tay mình còn bám thành xe.... Rầm! Choáng! Đau khủng khiếp! 2 ngón tay tê dại! Vết đỏ lưu lại trên móng! Mình nhủ thầm chuyến đi này chẳng may mắn gì. Xe chuyển bánh được 2 bước, mình còn kịp bảo bác tài dừng lại để mình xin cục đá. Anh Vinh hình như biết lỗi nên vội vàng xuống xin hộ mình. Chườm vào 2 ngón tay.... Lạnh buốt! Tê cứng! Sau đó hình như ai cũng dịu dàng với mình hơn. Vali thì được anh Lợi cầm cho. Đến cả balô và điện thoại anh Lợi cũng sắp xếp hộ mình. Cũng may là mình chườm đá ngay, cho nên đến giờ không còn xuất hiện vết bầm trên móng, mặc dù 2 đầu ngón tay đó vẫn còn tê....


Đến sân bay, mọi người chẳng ai chịu gửi đồ nên mình cũng chẳng gửi, check-in ở quầy không hành lý cho nhanh. Không gửi thì chịu khó xách đồ hộ mình thôi... Gặp anh Đạt bay vào Đà nẵng, lại gặp cả Hiếu bay vào Sài gòn nữa..., nói chuyện ríu rít chờ giờ lên máy bay.....


Chẳng biết có điềm gì không mà mọi việc trong chuyến công tác này mình đều ... tới phút chót mới làm được. Trước ngày tổ chức Hội nghị ở Đà nẵng, con số khách đăng ký tham dự là ... 8 người. Mình cũng chẳng biết làm sao, chán nản... Cố gắng thúc chi nhánh kêu gọi thêm người, con số chiều hôm đó "báo cáo" với mình là 20. An tâm hơn một chút. Thực ra mình cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều, nhưng Hội nghị bắt đầu vào 8.15 mà tới lúc đó chỉ có khoảng 6 người đến, cộng thêm với mấy nhà báo... Cố nán khai mạc sau 15' nữa, cuối cùng mình cũng có được khoảng 20 người. Mọi người kêu như vậy là trọn vẹn rồi. Mình thì chẳng nghĩ gì. Thế nào cũng được. Mà doanh nghiệp trong này còn active hơn ngoài Bắc trong phần Q&A, thôi thì cũng bù lại sự lo lắng của mình.... Xong Hội nghị, cả đội tức tốc ra sân bay vào HCMC. Có anh Phó GĐ Chi nhánh Đà nẵng muốn gửi đoàn ít đồ, nhưng đến khi check-in xong mà chẳng thấy anh ấy đâu, mình cũng hơi ngại... Rồi đến lúc cả đội bắt đầu bước vào kiểm tra hành lý thì anh ấy xuất hiện... Lại là phút chót! May mà mình vẫn quay lại được gửi cho anh ấy ít đồ... Ấy thế mà vẫn chưa hết. Vào đến HCMC, số người nước ngoài đăng ký tham dự Hội nghị lên đến con số 14. Không thể nào để 1 người dịch được. Phải thuê thêm phiên dịch! Kêu ai bây giờ? Gọi người quen của Hương thì chưa có ai. Anh Vinh lại nhờ Chi nhánh, còn mình thì thon thót vì có lẽ chi phí phải trả quá cao... Cuối cùng thì cũng được anh Á Châu Nike. Vậy là ok! Khách đến dự đông quá trời mà chưa thấy Chi nhánh mang tài liệu ra.... Lại là vài phút cuối cùng của phần Đăng ký! Lấy vội namecard của mọi người cho nhanh để còn bắt đầu khai mạc! Coffee break? Khách sạn thì không cho mang vào, mình quên mất không nói cho anh Vinh để giờ giải lao. Cuối cùng, giải pháp đưa ra là giải lao khi hết giờ... (hậu quả của việc này là hoa quả, bánh ngọt thừa quá trời, hix, thế mà mình chẳng còn tâm trí ăn cái nào, Chi nhánh mang về hết). Sắp kết thúc Hội nghị thì Hằng gọi cho mình, nói trên máy bay không xếp chỗ của mình. Choáng! 1 cú điện thoại ra văn phòng hãng hàng không, số chuyến bay thay đổi, và họ đã thấy chỗ của mình... Thót tim! Kết thúc Hội nghị, mọi người nhanh chóng ra sân bay cho kịp chuyến bay, còn mình mình ở lại. May mà kéo được Hương Vũ chở mình qua Park Hyatt. Mình hẹn mấy ông đó 5.15 mà ra đến đó sớm quá, mới có 4.15. Nhưng mình vẫn nhớ là họ còn phỏng vấn vài người trước mình... Vậy mà, không tìm thấy ai ở lobby, không có 1 ai có dáng vẻ đang phỏng vấn. MÌnh bắt đầu thấy lo lắng, gọi điện ra cho anh Dũng không biết bao nhiêu lần, gọi điện lên phòng Dr. Mahnke cũng không biết bao nhiêu lần, qua lại lobby và Business Centre cũng không biết bao nhiêu lần, vậy mà không thấy bóng dáng mấy ông đó đâu! Tội nghiệp mình! Chẳng lẽ đã không interview được ở Hà nội, mất công delay chuyến bay trong này mà không pass phần interview thì quả thật là không đáng! Quay qua quay lại, viết bảng tên như tìm trẻ lạc, đến 6h mình đành ngậm ngùi viết message để lại cho Mahnke. Cố lưu lại lời nhắn với Receptionist, mình quay ra chán nản. Bất chợt, nhìn thấy 2 ông già như trong mô tả đang ngó nghiêng cái bảng tên, mình chạy ra liền. Đúng là Mahnke! Hú vía! Điều đầu tiên là mình phải phủ đầu mấy ông bằng mấy câu claims, và cuối cùng là 1 cuộc phỏng vấn cực ngắn, 15', để mình còn kịp ra sân bay. 15' trôi qua rất nhanh và mình đã pass "You know that you are accepted!". Mình cười mỹ mãn! Lại là Hương chở mình ra sân bay, với 1 cái vali to đùng và 1 cái LCD nặng chịch. Khổ thân Hương, nhiệt tình với mình quá đây mà! Cám ơn Hương nhiều nhé!


Vậy là tới phút chót, những việc cơ bản của 1 chuyến đi đã thành công. Nhiệm vụ của mình bây giờ là cố làm thesis cho nhanh, học tiếng Đức cho thuần và, chuẩn bị cho 1 cuốc sống mới!

Entry for August 13, 2006




Khóa training đầu tiên của giai đoạn II kết thúc... Nhìn chung cũng khá suôn sẻ. Không ngờ khả năng facilitation của mình giờ khá đến thế, đúng là sự luyện tập giúp ta nhiều điều thật... Cái này không ngoa đâu nhé, đây là lời nhận xét của 1 anh học viên đã từng "gắn bó" với mình và Hằng trong cả giai đoạn I "... Lâu lắm rồi không gặp Giang và Hằng, giờ nhìn 2 em thấy đều ... rộng ra Image... Hai em đã dạn dày nhiều, đã có nhiều kinh nghiệm hơn và chín chắn hơn, chứ không như ngày xưa lơ ngơ lắm..."


Còn chuỗi hội nghị của mình tuần sau nữa, chả biết thế nào đây, mong cho nó qua thật mau để mình còn yên tâm làm việc khác. Cống hiến cho cái Giải thưởng này nhiều công sức quá rồi...


Một nét nhìn thoáng qua, những câu nói ý nhị, ... Liệu ngày mai có phải là một ngày mới?

Thoi bao cap....




Trưa nay ăn cơm, thế nào mà mọi người lại kể chuyện ngày xưa.... cái thời bao cấp....


Sinh ra vào cái thời đất nước đang bước vào thời kỳ xây dựng lại sau chiến tranh, hiểu biết chút ít vào cái thời đất nước đổi mới, tôi hiểu rõ hơn những đứa bạn cùng lứa về cái thời bao cấp, dẫu cái trí nhớ nhỏ nhoi cũng chẳng đọng lại bao nhiêu... Có lẽ cái nghèo đã làm cho tôi thức tỉnh hơn về chế độ bao cấp đó...


Nhà tôi nghèo lắm, mang tiếng là công chức nhà nước mà bố mẹ tôi luôn sống thiếu thốn, lại phải nuôi 2 đứa con nhỏ là chị em tôi trong chật vật. Tôi vẫn nhớ như in những bữa cơm chỉ có rau và nước mắm, hay những bát cơm trộn với đường mà không hiểu sao ngày đó lại là niềm đam mê của chúng tôi. Tôi vẫn nhớ như in những bữa cơm độn sắn và ngô và những câu nói cửa miệng như "Ngô bổ hơn gạo!?!". Nhớ mỗi lần đãi gạo nấu cơm, mẹ tôi thường dặn không được xát kỹ, không được vò kỹ, không được ngâm lâu, không được đãi nhiều, .... bởi vì nếu bạn làm tất cả những việc đó thì rút cục sẽ không còn gì cho bạn ăn. Khi cho gạo xuống nước, tỷ lệ các hạt nổi lềnh phềnh nhiều hơn những hạt ở dưới, hạt bổi, vỏ trấu, thóc, hạt sạn thì nhiều vô biên. Ngày đó, chị em tôi được giao nhiệm vụ hàng ngày sau mỗi buổi chiều học là ngồi nhặt sạn thóc. Mà sao nhiều thế chứ! Con bé cứ ngồi trước một cái mẹt thật to đặt trên 1 cái ghế đẩu nằm ngang ... vài tiếng là chuyện bình thường. Được cái, ngày xưa học ít nên chị em tôi có nhiều thời gian để chơi, để làm việc nhà như vậy. Sau này tôi ngẫm, âu đó cũng là cách luyện tập cho chúng tôi chăm chỉ và kiên nhẫn hơn. Có lẽ tôi phải cám ơn mẹ vì điều đó!


Tết đến, nhà nhà náo nức chuẩn bị sắm đồ. Chẳng hiểu sao tôi xem mãi cái phiếu mua hàng (tem phiếu ý mà) của bố mẹ mà chẳng hiểu gì cả... Nhưng tôi biết, cái đó để giúp bố mẹ tôi có thể mua hàng, tất tần tật các loại hàng, từ đồ ăn, thức uống đến vật dụng hàng ngày như cái săm, cái lốp đến mảnh vải may áo cho tôi, may quần cho chị.... và .... ngay lúc đó là thực phẩm, bánh kẹo cho ngày Tết. Thức dậy từ sáng sớm, hai chị em tôi tung tăng theo bố mẹ ra bách hóa. Cơ man nào là hàng! Cơ man nào là người! Nào làn, nào nón, nào người, nào gạch, ... tất cả là để xếp hàng mua quà Tết! Chúng tôi đứng từ sáng đến tận 5-6h chiều gì đó mới đến lượt mua.... Hai chị em tôi được ưu tiên.... đi chơi loanh quanh. Thật là sặc sỡ! Mọi thứ đều ở trước mắt, đầy ăm ắp, trông gì cũng ngon vô cùng... Lúc đó tôi chỉ ước sao bố mẹ tôi có thể mang hết được những thứ này về. Nhưng hỡi ôi, trời đâu phải lúc nào cũng chiều lòng người...


Mẹ tôi kể, ngày đó, để có thức ăn cho các con và gia đình mà lại không mất nhiều thời gian, mẹ tôi phải làm quen với các cô bán hàng bách hóa, càng nhiều càng tốt... Mẹ tôi còn ... tự nguyện ... mua hàng hộ cho các bác lãnh đạo trong đơn vị nữa. Không phải nịnh nọt đâu nhá! Mục đích của mẹ rất rõ ràng. Vì các bác bao giờ cũng được hưởng Phiếu C (loại VIP bây giờ đấy!), nên khi cầm đi mua hàng bao giờ cũng được ưu tiên. Ưu tiên cả về lượt xếp hàng, ưu tiên cả chất lượng hàng hóa.... Giơ Phiếu C của các bác ra cùng lúc với Phiếu hạng thường (Phiếu E thì phải) của mình, mẹ tôi bao giờ cũng mua được thức ăn ngon mỗi chiều đi làm về.... Học cách nấu ăn của cụ nội và bà ngoại tôi, mẹ tôi nấu ăn rất khéo, và người hưởng lợi chính là chị em tôi. Bố tôi, và cả mẹ nữa, bao giờ cũng là những người ăn xương cá tẩm bột rán, xác cua tẩm bột rán và những "món ăn" đại loại như thế.... Như để "đền đáp" công ơn của mẹ, chị em tôi, thành thói quen, cứ thấy mẹ về là chạy ngay xuống bếp, vò cái khăn mặt của mẹ, vắt đi cho khô, và lên nhà đưa mẹ lau mặt. Cũng phải luôn nhớ rằng khi mẹ tôi về, nhà cửa đã phải lau sạch sẽ, gạo đã phải nhặt sạch, nước phải cố gắng xách đầy, 2 chị em phải tự tắm rửa... Có thế nói, đấy là những ranh giới giữa việc bị mắng và không bị mắng... Cũng thành thói quen thôi, với chị em tôi, những việc như thế đều trở nên rất bình thường...


Cho đến tận bây giờ và mãi mãi sau này, tôi không bao giờ có thể quên được những ngày tháng khó khăn ấy. Dấu ấn về một thời bao cấp của cả nước cũng là dấu ấn về tuổi thơ của chị em tôi....