Bất lực

Hôm nay mình cảm thấy bất lực vì không thể giúp đỡ thằng bạn. Đã 6 tháng rồi mà nó vẫn loay hoay tìm việc. Nó là đứa học rất khá, tiếng Anh rất trôi chảy, kinh nghiệm kinh doanh cho gia đình mười mấy năm thuần thục. Phỏng vấn đâu cũng được khen ngợi. Nhưng luôn đứt đoạn giữa chừng mà chẳng hiểu lý do tại sao. Mình với nó cũng thử ngồi phân tích đủ kiểu. Có nơi, người ta khen nó hết lời. Người ta cũng không giấu diếm khi nói thật may vì có nó, bởi họ đã tìm kiếm ứng cử viên bản địa mãi mà chẳng được. Thế nhưng, người ta lại chỉ trả nó số tiền lương ít ỏi. Có nơi khác, chỉ sau có hai ngày nộp đơn xin việc, nó được gọi phỏng vấn ngay. Tiền lương không phải là vấn đề. Người ta thích vì hồ sơ của nó đẹp, nó có kinh nghiệm làm việc nước ngoài và với khối phi chính phủ. Nhưng trong khi phỏng vấn nó là những người cùng ngôn ngữ với nó, họ lại hỏi nó muốn sử dụng ngôn ngữ nào, và nó chọn tiếng Anh. Sau đó, không một lời hồi âm. Nó còn xin vào lĩnh vực truyền hình, vì nó giỏi viết lách. Quá trình tuyển dụng cũng diễn ra nhanh hơn nó tưởng tượng. Suôn sẻ. Nó đã từng bảo với mình "Chắc từ tuần sau tao sẽ bận lắm đây", nhưng rồi, nó không nhận được một thông báo nào. Có lần, phỏng vấn nó là một cô bé còn ít tuổi mà nó mô tả là "Phỏng vấn gì mà chỉ dành thời gian ba hoa xích tốc về tổ chức". Họ nói sẽ trao đổi nội bộ trước khi thông báo chính thức với nó. Nhưng rồi họ cũng bặt tin. Hai lần mình bàn với nó về việc tham gia dự án của mình, nó cũng đều háo hức. Nhưng một dự án xịt ngay tại trận vì nhóm mình không đủ điều kiện. Một dự án khác thì mình không kiểm soát được, và người nộp không biết vô tình hay cố ý đã để phần ngân sách vượt quá giới hạn cho phép, vì thế, cũng tan theo mây khói.

Từ khi về nước, hai đứa lúc nào cũng dành thời gian nói chuyện với nhau, nhất là khi cả hai còn đang loay hoay tìm việc. Đứa thất nghiệp này an ủi đứa thất nghiệp kia. Ít nhất để đứa kia thấy mình chưa hẳn cô đơn trên con đường chông gai ấy. Kể từ lúc chỉ còn mình nó chưa nhận được việc, nó thu mình lại hơn. Nó không còn luôn luôn chủ động gọi cho mình. Có lần bận quá, mình dễ đến cả tuần không gọi cho nó. Nó thậm chí còn deactivate account, làm mình lo muốn chết. Từ đó, mình phải luôn ý thức không bỏ nó, chủ động gọi cho nó để nó không cô đơn. Mình than phiền với nó về công việc của mình, như là một cách nó thấy có việc chưa hẳn đã bước sang trang mới, và để nó thấy sự đồng cảm vẫn ở đó, giữa chúng mình. Nó thậm chí còn phải an ủi mình để mình thấy mình xứng đáng. Lời nhắn của nó thực sự đã làm mình xúc động.

Nhưng rồi, số phận thật trớ trêu mà đến tận giờ, nó vẫn không đạt được bất kỳ điều gì nó muốn. Xin học cũng trượt. Xin việc cũng trượt. Nó dọn ra ở riêng, dù bố mẹ không đồng ý. Thói quen uống whiskey cũng phải giảm dần vì không còn tiền. Đi cà phê không còn là thói quen thường nhật. Tệ hơn, nó bắt đầu thấy mệt mỏi với chính bản thân mình. Nó thấy mình thật vô ích. Nó trầm cảm. Mình đã cố gắng hướng nó theo cách chia nhỏ miếng bánh để phân tích, nhưng nó không muốn. Nó thấy thất vọng. Và nó không muốn nghĩ. Nó chỉ thấy nó không còn sức sống. Thậm chí qua nhà thằng em, nó cũng thấy lạc lõng. Nó thấy cô đơn ngay trong mối quan hệ với chính những người thân yêu. Anh em nó nói chuyện với nhau dễ có đến vài tháng một lần, và nó bảo mình nó chả hiểu em nó thế nào. Nó thấy nhà em nó như cái nhà chứa, và nó không thuộc về nơi ấy. 3 tiếng đi, 3 tiếng về, nó thấy không còn ai bên cạnh, không ai thủ thỉ và không ai hiểu nó. Mình không biết làm thế nào để khuyên nhủ nó, để vực tinh thần nó dậy. Mình vốn hầu như lúc nào cũng tìm được cách để an ủi, sẻ chia, nhưng lần này, mình thấy mình thất bại. Mình cảm nhận sự tuyệt vọng bắt đầu nhen nhóm trong nó, nhưng mình không thể nghĩ ra cách gì. Nó không xứng đáng bị đối xử như thế. Nó đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn. Mình ước gì mình có thể làm điều gì cho nó, nhưng mình không thể, lúc này.
Mấy hôm trước, nhà thiết kế thời trang Kate Spade chết. Anthony Bourdain, đầu bếp nổi tiếng nước Mỹ và là chủ nhân của chương trình Parts Unknown, ra đi vào hôm qua. Cả hai đều tự tử vì tuyệt vọng. Tỷ lệ tự tử ở Mỹ cũng tăng đến 25% trong vài thập niên gần đây. Và tự nhiên, mình thấy lo sợ cho thằng bạn mình. Tất nhiên, nó không phải nổi tiếng, nó cũng từng nói với mình nó tâm sự thế chứ vẫn quyết tâm và kiên trì xin việc, nhưng mình thấy buồn và lo lắng cho nó. Thật lòng, mình không chắc những điều nó nói có phải là những điều nó suy nghĩ trong đầu không, hay chỉ để mình yên tâm. Nó biết nó giỏi, và nó có thể làm được nhiều việc, chứ không phải chỉ ngồi chầu chực chờ nhận được cái gật đầu của các nhà tuyển dụng.
Giá mà mình có thể làm được gì cho nó lúc này...

Hàn Quốc ký sự (Tập 1)

Incheon chào đón mình bằng cơn mưa tầm tã cả ngày mặc dù trước đó trời nắng ráo đến ngỡ ngàng. Thật may bạn nghỉ đi công tác và mang xe ra đón. Incheon chủ nhật vắng teo, cây cầu vượt biển dài nhất Korea là đây, mình không biết nó còn nhất cái gì nữa không, nhưng hầu như cả quãng đường từ sân bay về thành phố là đi trên cây cầu này. Cũng thật may là mặc dù bạn đón muộn tý, nhưng mình vẫn đến được nhà kịp thời gian, chỉ chậm khoảng 5-7 phút so với kế hoạch. Đón mình là người đàn ông môi giới nhà cửa, ông đưa mình lên căn phòng nhỏ tý xíu mà bạn mình trước đó khẳng định chắc nịch "Theo tao, mày ở được". Dù đã được nhìn ảnh, nhưng mình không nghĩ nó bé thế, kiểu như sau này một cậu đồng nghiệp nói "Mày ngả người vào nhà là lên giường luôn". Có lẽ đã quen với mấy phòng trọ trước đó ở Philippines, nên mình rồi cũng ở được thật.
Nói về chuyện thuê nhà lại nhớ, đây cũng là một quá trình phức tạp mà mình thấy chắc chỉ ở đây mới có. Hôm thằng bạn đi tìm nhà cho mình, khi nó đã chuẩn bị xuống tiền đặt cọc, trước ngày mình đi đến 3 tuần, ông môi giới chịu rồi, nhưng bà chủ nhà không chịu. Bà cho rằng căn đó đẹp, thế nào cũng có người thuê, nên bắt mình trả luôn cho cả 2 tuần trước khi mình đến. Mà tiền thuê nhà thì có rẻ gì đâu. Mình không thể vứt tiền qua cửa số vô lý như vậy. Thế là bà không cho đặt cọc. Bà bảo gọi lại sau 10 ngày. 10 ngày sau đó, bà lại bảo gọi lại sau 4 ngày nữa. Rồi 4 ngày nữa cũng đến. Bà lại nhất quyết chỉ gọi lại trước ngày mình đến 4 ngày thôi. Kiểu mơ hão. Vì tới ngày đó cũng có ma nào thuê đâu. Thế là phải chấp nhận cho mình thuê. Lại còn ra điều kiện mình phải xoè tiền trả trước khi chính thức bước vào nhà. Thì mình cũng ừ cho xong, dù thấy vô cùng nực cười. Thằng bạn mình cũng cáu. Nó bảo "Chắc tình hình tài chính bà ý khó khăn lắm". Nhưng có cả building cho thuê thì không thể khó khăn được. Chỉ là tính tình người Hàn thôi. Thằng bạn mình có lẽ là người đặc biệt, vì nó sinh ra và lớn lên trong gia đình vô cùng khá giả, lại đi học nước ngoài suốt, nên chắc hẳn không quá quen thuộc với điều này. Bà chủ nhà nói mình là người nước ngoài đầu tiên bà cho thuê nhà, chứ bình thường thì không, có lẽ vì họ không giao tiếp bằng tiếng Anh, cũng không có nhu cầu đó, nhưng nhờ thằng bạn người bản địa nên nói chuyện dễ hơn, người ta thậm chí còn hiểu nhầm nó đang tìm nhà cho người yêu. Sau này mình nghĩ, nếu cứ nghe lời anh bạn đến đây mới tìm nhà thì không biết đến bao giờ mình mới có thể ổn định chỗ ở. Cứ nghĩ đến 2 năm sấp ngửa tìm nhà ở Manila mà thấy ớn đến tận cổ. Thôi thì dù có phải cam kết ở đây cả 6 tháng, mình cũng chấp nhận, và đến giờ mình thấy đó vẫn là quyết định đúng đắn, về nhiều mặt.
Nhờ bạn giúp đỡ tận tình, người có xe chở đi mua đồ, người ở đây thì mang đồ đến cho, mình đã ổn định cuộc sống chỉ sau vài ngày, và chỉ sau 2 tuần, mọi thứ đã thành nếp. Duy chỉ có thời gian làm việc là quá nhiều, mà điều này cho đến sau này mình vẫn không làm khác được.
Phòng mình ở nằm trên con phố ăn uống, tối nào cũng xập xình nhạc nhẽo, tiếng nói cười đến khoảng 2h - 2h30 sáng. Thế mới thấy dân Hàn ăn nhiều, ăn khuya và chơi bời ác liệt. Việc bắt gặp những người đàn ông liêu xiêu đỡ nhau ra subway cũng trở nên quen thuộc dần. Ngoại trừ bất cập này và cái phòng quá bé, mình thấy thuê được ở đây cũng có thuận tiện. Nếu muốn ăn ngoài, chỉ cần bước chân xuống đường là có. Đi bộ ra subway cũng chỉ mất 7 phút. Bến xe bus cũng loanh quanh đây, dù mình chưa thử đi bao giờ. Các cửa hàng tiện ích thì nhiều ơi là nhiều. Siêu thị nho nhỏ cũng có. Tuần đi chợ một lần, nếu không phải là những nhu cầu đặc biệt thì hoàn toàn không cần phải đi xa mới đáp ứng được. Mà ở đây họ rất hay giảm giá những thứ mình thích, có thể là với họ quá bình thường, như là nấm, rong biển, táo. Từ ngày ở đây, mình ăn chay với tần suất lớn hơn, dù không chủ định. Kể ra thế cũng hay, nhỉ? Mình còn phát hiện ra món củ sen và sâm ở đây rất phổ biến, nhưng chưa tìm được cách nấu phù hợp. Thư thư mình tìm hiểu, hy vọng sẽ biết cách. Ăn cũng là một câu chuyện thú vị ở đây, nhưng có lẽ mình sẽ nói trong những bài kế tiếp.


Mail merge có file đính kèm, gửi qua Outlook 365

Tra google, chức năng này được lập sẵn có ở các phiên bản Office trước, nhưng Office 365 thì chịu. Lần hồi cũng tìm được cách. Vụ này phải cảm ơn lòng nhiệt tình chỉ giáo của ông Doug Robbins. Và giờ thì mình truyền đạt lại cho các bạn đây.
Điều đầu tiên là bạn cần có file add-in cho chức năng này. File này do ông Doug Robbins viết, và bạn có thể download tại đây: https://bit.ly/2SijrHD. Sau khi download, đừng mở file, mà cần lưu file vào folder Word Startup trong máy tính. Tuy nhiên, không phải lúc nào bạn cũng tìm thấy folder này, vì máy tính có thể mặc định để chế độ không hiển thị. Để giải quyết điều này, bạn làm như sau:
  1. Trong Windows 7, vào Windows Explorer, click vào hộp Organize, sau đó vào Folder and search options, trong hộp Folder Options, chọn tab View, sau đó chọn mục "Show hidden files, folders, and drives" và bỏ nút check vào mục "Hide extensions for known file types".
  2. Trong Windows 8,  8.1 hoặc 10, trong File Explorer, click vào Options, nhìn trong tab View tab và hộp thoại ở dưới, trong mục "Show hidden files, folders, and drives", bỏ chọn ô "Hide extensions for known file types".
Folder hiện rồi, việc bạn cần làm là tìm đến folder đó. Địa chỉ nó đây: C:\Users\[User Name]\AppData\Roaming\Microsoft\Word\STARTUP, trong đó [User Name] là tài khoản bạn bạn dùng đăng nhập máy tính.
Xong khâu chuẩn bị. Giờ bạn bắt đầu viết thư được rồi. Trong quá trình viết thư, bạn có thể lập data source mới. Tuy nhiên, để thuận tiện hơn, bạn nên lập danh sách trước khi viết thư. Và bạn có thể lập nó bằng Access hoặc Excel. Nếu làm bằng excel, chú ý những điều sau:
  1. Data source phải nằm ở sheet đầu tiên của file
  2. Không để thừa hàng/cột nào trống ngay từ đầu sheet
  3. Tên field (tên, địa chỉ, email, tổ chức, ...) phải có đầy đủ ở các cột có dữ liệu, và ở hàng đầu tiên. Không để cột nào có dữ liệu nhưng không có tên. Không đặt tên field bắt đầu bằng các số (điều này áp dụng với cả Access). Tổng số ký tự, kể cả space, không được quá 40.
  4. Nếu bạn muốn gửi cho mỗi người một loại attachment riêng, phải lập thêm cột Attachment, trong đó điền vào đường dẫn đến file attachment, kể cả tên file attachment. Nếu bạn gửi cho tất cả mọi người cùng một (hoặc nhiều) file attachment, bỏ qua việc lập thêm cột này.
Quay trở lại với việc viết thư, bạn cần lưu ý những điều sau:
  1. Lúc này, xuất hiện tab mới có tên Merge Tools xuất hiện trên thanh menu của file Word. Nếu bạn không thấy hiện lên, vào tab Developer (thường nằm bên phải tab View), chọn Word Add-ins, ở tab Templates, nhìn xuống phía dưới chỗ hộp Global templates and add-ins, click chọn MergeTools - 20180219.dotm.
  2. Sau khi đã xuất hiện tab Merge Tools, vào mục Mailings, chọn Start Mail Merge, chọn hình thức Letters (điều này là bắt buộc, cho dù sau đó bạn muốn xuất file cuối cùng ra format nào là tuỳ bạn).
  3. Viết nội dung thư, chừa lại những chỗ sẽ điền thông tin merge.
  4. Vào Select Recipients, chọn Use an existing List, tìm đường dẫn vào file data source bạn vừa tạo
  5. Vào Edit Recipient List nếu bạn muốn chọn (hay bỏ chọn người nào trong data source
  6. Vào Insert Merge Field, lựa chọn từng field bạn muốn merge, nếu các field liền nhau, nhớ đặt dấu space hoặc dấu phảy. Bạn có thể và Preview Results để xem trước kết quả.
  7. Đặt tên file và save.
  8. Vào tab Merge Tools, chọn Merge with Attachments, sẽ có thông báo bạn có muốn donate không, nhấn "Print this information and continue", nó sẽ mở ra file pdf đề nghị chuyển tiền, bạn có thể xem cho vui, hoặc bỏ qua.
  9. Cửa số chính là có tên "Mail Merge with Attachments 2012 - Doug Robbins" sẽ hiện ra. Nếu bạn muốn gửi riêng từng người file attachment riêng, phải add field "Attachment", nếu tât cả mọi người nhận chung file attachment, sử dụng nút "Browse for attachments to be included with all messages".
  10. Ở ô "Merge Destination", có thể lựa chọn "Merge to Email message" để gửi văn bản vừa tạo như một email thông thường, có thể lựa chọn "Merge to email as word attachment" hoặc "Merge to email as pdf attachment", nhưng sau đó phải điền thêm thông tin vào ô bên dưới thay cho email, trong đó bạn phải điền các field để merge như bạn đã từng làm trong word. Nếu đã làm trong word, tôi khuyên các bạn nên dùng phương án đầu tiên, vì nếu là tôi khi nhận được email có nội dung chính trong file attach mà bên ngoài là email sơ sài, tôi sẽ thường ngại mở file attachment.
  11. Nếu lựa chọn phương án đầu tiên, nghĩa là lấy nội dung trong word làm email, trong mucj "Select the field containing the Email", bạn phải lựa chọn field "Email". Nếu bạn có thêm mục cc hoặc bcc thì cũng làm tương tự, tuy nhiên, lưu ý phân biệt email của người nhận và của người được cc/bcc. Nếu có nhiều người được cc/bcc, nhớ cách nhau bằng dấu ;
  12. Điền thông tin subject line
  13. Nhấn "Continue", một bảng hiện ra hỏi xem bạn muốn gửi tất file word (nghĩa là tất cả người được chọn trong data source) hay từ record nào đến record nào thôi, bạn cần lựa chọn đúng cái mình muốn.
  14. Nhấn OK, chờ email đi.
Chúc các bạn thành công.
Nếu các bạn gặp khó khăn gì trong quá trình làm, hãy để lại lời nhắn dưới đây, mình sẽ cố gắng giải đáp trong phạm vi hiểu biết hạn hẹp của mình.