Tình yêu


Tình yêu mong manh một cách kỳ lạ. Em quen anh đã gần 2 năm, yêu anh được gần 6 tháng, xa anh đã gần 2 tháng. Có ai bảo khi yêu nhau em nông nổi, vì em cũng đã sắp vượt qua ngưỡng 30. Có ai bảo khi yêu em dại khờ, vì em cũng đã không phải mới đắm mình trong không gian tình yêu. Có ai bảo khi yêu em hờ hững, vì em cũng đã chăm sóc, chiều chuộng anh hết mình.
Nhưng anh thì bảo khi yêu em chưa chín chắn, vì em vẫn còn cái nhìn của thuở 20, cái thuở đầy lãng mạn nhưng ít hướng về tương lai. Nhưng anh thì bảo khi yêu em chưa đủ khôn ngoan để kéo anh vào lòng, vì anh muốn đắm chìm trong thế giới sẻ chia, còn em lại chưa mở lòng đón nhận những sẻ chia ấy. Nhưng anh thì bảo khi yêu em chưa đủ ân cần, tận tâm để thay đổi, để hai chúng mình có thể hòa làm một.
Anh bảo sự chơi vơi ấy của em khiến anh không còn thấy chỗ dựa để cùng bước tiếp.
Và anh bước đi, một mình, để em lại trong những bản tình ca buồn bất hủ, những đêm không ngủ và những giọt nước mắt đắng cay...
No man, no cry...

A sad week


4h kém...
Chợt thức giấc. Bật đèn để xem giờ thì đèn không lên. Đành ngồi dậy lấy điện thoại xem giờ. 1 tin nhắn pending. 1 tin nhắn buồn...
Lên giường nhưng không sao chợp được mắt. Tim đập nhanh hơn và lòng nặng trĩu.
7h15...
Chuẩn bị đi làm. Thấy cháu đang nghịch lọ dầu bóng tóc nhưng không cản được. Choang! Cái lọ vỡ tan...
Mình bắt đầu một tuần mới đầy không may mắn.
Hãy bình tĩnh & cam chịu nhé mình ơi...