Anh còn nợ em

Anh còn nợ em những nụ hôn ngọt ngào. Lần đầu tiên đi bên nhau, anh hỏi có được hôn em không, và anh dành cho em một nụ hôn trên trán. Rồi từ đó, mình đã luôn gặp nhau trong vội vàng, đến hôn cũng không kịp. Hay là mình đã quên, quên rằng ta nên đi vào nhau từ những nụ hôn ấy? Để rồi mỗi lần xa, cả hai đều tiếc nuối đã để lỡ những nụ hôn.
Anh còn nợ em cả bầu trời mơ ước. Mình đã từng cùng nhau mơ về một gia đình và những tiếng trẻ thơ. Anh bảo con nhất định phải giống em. Còn em lại muốn nó giống anh. Mình đã từng nói với nhau về những chuyến du lịch, hay những buổi chiều dắt tay nhau dạo chơi trên bờ sông, ngắm ánh hoàng hôn phía sau nhà thờ. Em còn mơ sẽ hát cho anh nghe, cho đến khi anh yêu những bài hát quê hương em. Hay chỉ là những phút giây ta massage cho nhau, cho tan biến mệt mỏi của cuộc đời. Vậy mà mơ ước ấy cứ dần phai nhoà trước mặt em. Còn anh thì xa, xa mãi...
Anh còn nợ em một tấm chân tình. Mình đã bước về hai phía khác nhau mà anh vẫn không một lời giải thích. Đôi khi, lời giải thích là không cần thiết. Nhưng cũng đôi khi, nó làm day dứt cả một đời người. Chúng ta vốn hiểu rằng mỗi việc mình làm đều có lý do của nó, bất luận đúng hay sai, nhưng chí ít nó nên là chân thật. Để rồi, mỗi khi nghĩ về kỷ niệm ngày mình còn bên nhau, mình không còn phải luẩn quẩn với câu hỏi vì sao.
Anh còn nợ em một cuộc tình đã lỡ. Cuộc sống cứ trôi, nhưng đẩy hai ta đến hai góc khác nhau của một con đường. Từ đó ta đã chọn đi về hai hướng, không nắm tay nhau, không hẹn ngày gặp lại. Cái gì không thuộc về mình, có cố cũng không được. Ta để nhau đi, dù cõi lòng tan nát. Cuộc sống vốn vô thường, phải không anh?
Tim em đập nhanh mỗi khi nghĩ về anh. Và anh còn nợ em, anh biết không?

Mẹ

"Mẹ đi được", mẹ bảo tôi vậy. Nhưng tôi nhất quyết không cho mẹ đi. Là tiễn tôi ra sân bay đi nước ngoài làm việc. Mẹ cố lết ra chiếc taxi. Nước mắt lưng tròng. Lần đầu tiên, tôi ôm mẹ lâu đến thế. Ngăn không cho nước mắt chảy ra, tôi cố cười và nói "Thôi con đi. Mẹ ở nhà cố gắng khỏi bệnh sớm".
Đó là lần đầu tiên mẹ không tiễn tôi. Trước đó ba tuần, mẹ lên cơn co cơ cấp. Chuỗi ngày ở viện là chuỗi ngày không chỉ mệt mỏi về thể trạng mà còn lo lắng về tinh thần của cả mẹ và tôi. Lần đầu tiên trong đời mẹ phải nằm bẹp một chỗ cho mọi sinh hoạt. Lần đầu tiên trong đời mẹ phải phụ thuộc hoàn toàn vào người khác cho ăn, uống, vệ sinh và điều trị. Lần đầu tiên trong đời mẹ đồng ý nghĩ đến chuyện thuê người giúp việc vì tôi sắp đi xa trong khi nhà không còn ai có thể chăm sóc. Cũng là lần đầu tiên trong đời mẹ thả để con cháu tự nấu nướng cho bà.
Mẹ bị hỏng toàn bộ các đĩa đệm của cột sống. Cách đây mấy năm, tôi đã đưa mẹ đi chụp phim, và đã biết cột sống bị thoái hoá, nhưng chưa trầm trọng. Từ đó, tôi mua thực phẩm chức năng cho mẹ uống. Nhưng mẹ cứ lần lữa. Tôi nhắc mẹ đi cố gắng thẳng người để điều chỉnh cột sống thì mẹ mắng tôi, cho rằng đau thì không thẳng được. Tôi bảo mẹ đi tập yoga cùng tôi thì mẹ sợ đau. Tôi mượn máy tập về thì mẹ tập được dăm ba lần trong năm. Năm ngoái, tôi biết có người mua loại đai lưng của một hãng dược phẩm tốt nhất Thuy Sỹ dành cho người bị bệnh cột sống, tôi gọi về nhà, thuyết phục để tôi mua cho bà một cái, bà còn quát, bảo rằng có mua cũng không dùng. Bao lần tôi phát khóc vì tính cố thủ ấy. Tôi biết chung quy lại, mẹ cũng chỉ tiếc tiền, và không thật sự tin tưởng những gì tôi nói ra, cho dù tôi có đọc bao nhiêu sách vở hay thông tin. Ngược lại, bà tin quảng cáo trên ti vi, tin lời người ta nói ở những hội thảo giới thiệu thuốc thông qua phường hay các hội phụ nữ... Hậu quả giờ là không thể cứu vãn. Xót xa nhìn mẹ nằm trên giường bệnh 24/24 mà tôi cứ nghĩ đủ điều. Tôi đi rồi, lỡ mẹ lại phải vào viện thì ai ở bên cạnh mà chăm. Làm sao tìm được bác sỹ giỏi để điều trị cho mẹ. Làm sao thuyết phục mẹ đi tập yoga. Làm sao để mẹ nghe lời tôi uống đủ thực phẩm chức năng cho cải thiện tình hình...
Nhìn bức ảnh mẹ chụp cách đây chục năm, mới thấy mẹ già đi nhiều quá. Tóc mẹ vốn đen lắm, giờ bạc trắng mái đầu. Da mẹ ngày trước gầy mà vẫn bóng, giờ nhăn không đếm nổi nếp, đồi mồi gần kín mặt. Thời gian vốn chẳng chờ ai. Nhưng thời gian thật khắc nghiệt với những người đã chạm đến con số 80 như bà.

Chỉ còn hai tuần nữa là Tết. Tết nào mẹ cũng tất tả sắm sanh từ đầu tháng. Giờ thì chịu. Từ hôm quỵ đến giờ, bà chưa ra khỏi cửa. Tôi biết mẹ sốt ruột, thế nào tuần nữa cũng lại lần lần ra chợ mà coi. Tôi gọi về nhà, chỉ nhắc mẹ nhớ đeo đai lưng cho sức nặng khỏi dồn xuống cột sống. Với tôi, mẹ khoẻ lại là tất cả lúc này.