Entry for October 30, 2006 - Cam xuc dau dong....




Bài viết này mình viết từ hai hôm trước, nhưng không access internet để up lên được.....


Gió ào ào, rừng cây trút lá, tưởng chừng không bước nổi ra đường.... Mùa đông đã về thật rồi! Mây trên cao che khuất ánh mặt trời. Bầu trời là cả một màu đen xám xịt... Ai cũng kỳ vọng khoảng 10h trời sẽ sáng. Nhưng cho đến tận khi mình ra đường vào giữa giờ chiều, cảnh vật vẫn mang một màu ảm đạm... Nghĩ tới cảnh phải chịu những ngày giá rét ở đây, mình thấy hơi ớn. Chả biết có phải do mình sợ rét không, nhưng nếu suốt cả ngày mà chỉ nhìn thấy một màu xám xịt thì chắc là chết mất....


Mình sắp rời nơi đây rồi. Chỉ còn vài ngày nữa thôi...  Mấy đứa Peru vừa rủ đi sàn nhảy, nói đây sẽ là ngày cuối tuần cuối cùng mình ở đây. Kể ra thì cũng được, anh cũng dặn mình nên đi cho biết, nhưng khi nghĩ đến phải mất 7€ vào cửa và cuộc chơi sẽ kéo dài đến 5h30 sáng, mình từ chối ngay. Người Việt nam nhút nhát quá nhỉ? Hix, chả biết nữa, chỉ biết mai là cả 1 quãng đường dài với 1 đêm không ngủ ở Paris, và mình thì lại đang ... hết xèng... Vả lại, đến 5h30 sáng thì ... e hèm, ù té quyền thôi, mình chịu!!!


Dự định thứ 3 tuần sau bon sinh viên ở đây sẽ tổ chức bữa tiệc chia tay, vì đầu tháng tất cả đều dời đến một nơi khác. Thực ra mình cũng có ý định này rồi, định nói chuyện với chúng nó, nhưng chúng nó cũng giống mình thôi, còn hơn ý chứ, vì bữa tiệc nào cũng nhảy thâu đêm... Mình vừa mới học điệu Salsa, hy vọng hôm đó sẽ múa may quay cuồng chút ít...


Cái mình thấy hay nhất là có thể cóp nhặt nhạc của các nước khác nhau, các châu lục khác nhau. Tính ra bi giờ mình phải có không biết bao nhiêu bài nhạc của châu mỹ la tinh, rồi lại những điệu nhạc hoang dã của châu phi nữa...


Mọi người sống ở đây cũng rất hay! May mà Việt Nam lọt vào danh sách những người được yêu thích, nên làm quen được với rất nhiều người, và cũng được mọi người yêu quý nữa, chứ không như các bác Châu phi hay Trung quốc. Mình lại có cơ hội học được tiếng Tây Ban Nha nữa chứ, nào là "Xin chào!", "Bạn có khỏe không?", "Khoe, con ban?", "Chuc bạn ăn ngon miệng!", v.v... Chỉ nói thôi thì mãi mà mình chẳng nhớ, chắc tại trí nhớ mình kém quá. Nhưng ngày nào gặp nhau, chúng nó cũng chỉ dạy mình câu này, nên hy vọng đến giờ mình có thể nói với chúng nó được...


Buồn cười là mình có thể phổ biến tiếng Việt cho chúng nó. Để xem đã dạy được chúng nó những gì nhé: "Xin chào!", "Khỏe không?", "Chúc mừng!", "Chào chị Giang/em Trang!", "Đi nào!", "Đói không? Ăn đi!", ... Mà tại sao cái thằng Faisal nó cứ thích nói âm "ói" thành "ái" thế nhỉ? Tại nó cứ bảo âm "ái" dễ nói hơn, và nó thích hơn... Cũng đến bó chiếu với thằng ku. Cứ tưởng tượng xem mỗi buổi sáng gặp mình nó lại hỏi "Đ...i không? Đ...'i đi!" thì mình sẽ phải trả lời thế nào đây!?! CÒn một từ nữa chứ, đó là từ "Kinh kinh!". Chả hiểu mình nói với Trang lúc nào mà thằng Faisal nó học được. Từ đó lúc nào nó cũng nói "kinh kinh" nhưng với âm điệu cực kỳ buồn cười, mà nó nói nhiều quá đến nỗi những đứa khác bây giờ cũng chuyên dùng từ "Kinh kinh", cũng để ám chỉ những điều unexpected things, nhưng với âm thanh cực kỳ lạ... Để khi nào về Việt Nam, mình nói thử mọi người nghe xem có buồn cười không nhé?


Hehe, chả hiểu mình định viết về những ngày đầu đông ở đây mà giờ dòng cảm xúc nó trôi đến tận đẩu đầu đâu rồi... Chắc là phải đi ngủ thôi! Mà giờ cũng chẳng access được internet nữa rồi... Hẹn sau upload nhé!


 

1 comments:

trang le said...

Nhac latin ha chi! dong thung gui mau ve cho em di. Nghe ma them qua! Lau qua rui chua chat. thi thoang moi ghe tham Blog chi 1 teo thui. chi manh khoe de ....di nhieu nha.

Post a Comment