Chiều hôm qua chúng tôi được đi city tour với tất cả các học viên ở trung tâm, do trung tâm tổ chức. Đây là hoạt động thường xuyên mà tất cả mọi người đều có thể access và enjoy.
2h chiều, chúng tôi khởi hành. Bác hướng dẫn viên biết được rất nhiều thứ tiếng, nhưng bác nói bằng tiếng Anh trước và tiếng Tây Ban Nha sau. Bác nói rất nhiều, nhưng tôi cũng chả nhớ mấy. Sau khi đi xe bus 1 vòng, chúng tôi dừng lại để thăm toà lâu đài cổ trước đây mà công chúa và hoàng tử sống. Chúng tôi chia thành 2 nhóm: một nhóm theo cô hướng dẫn viên tiếng anh và số còn lại theo người hướng dẫn tiếng TBN.
Chẳng nhớ nhiều lắm, nhưng tôi sẽ kể bạn nghe những gì mà tôi nghe và tất nhiên ... hiểu được.
Ra cửa trung tâm, rẽ phải xuống khu trung tâm thành phố, chúng tôi gặp khu phố ... Đây là khu phố rất yên tĩnh, bao quanh rừng, và hầu hết là người già. Lúc đầu chúng tôi tưởng đây là khu dưỡng lão, nhưng không phải. Sau Thế chiến thứ II, rất nhiều nơi ở nước Đức bị đổ nát. Và người ta phải xây gấp 1 khu nhà ở cho những đứa trẻ tội nghiệp. Khi đó chúng mới hơn 10-20 tuổi. Đó vào khoảng những năm 50-60 (tôi cũng không nhớ rõ nữa, kiến thức về mảng này hơi bị ... nghèo nàn!?!). Bây giờ, những đứa trẻ ấy đã già rồi, và dường như họ không muốn chuyển chỗ ở lần nữa. Phải công nhận khu ấy thật thanh bình, yên tĩnh đến lạ lùng. Những khu nhà đơn lẻ nằm giữa rừng, cạnh những con đường nhỏ đôi khi là đường bê tông đôi khi chỉ là đường mòn qua rừng. Ở đây còn có 1 nhà thờ công giáo dùng chung cho cả 2 dòng công giáo nữa (nhưng tôi chả thấy nó đẹp tý nào!?!).
Ở Saarland, bạn còn có thể nhìn thấy một cái cột khói thật cao. Người ta nói cái cột khói đó có là do ý tưởng bảo vệ môi trường của người dân nơi đây. Nếu nhà ai cũng đun nước và đốt lò sưởi thì lượng CO2 sẽ tăng lên nhanh chóng và điều đó chẳng có lợi gì cho môi trường. Thế là người ta nảy ra ý tưởng xây dựng một nhà máy cung cấp nước nóng cho tất cả dân cư trong vùng và họ hy vọng nó sẽ tiết kiệm nhiên liệu và bảo vệ môi trường hơn. Thế nhưng, điều này là không thực hiện được. Lượng CO2 thải ra môi trường cũng chả giảm là mấy. Chẳng lẽ xây xong nhà máy rồi lại không sản xuất, sản xuất không có lợi chẳng lẽ lại phá nó đi???? Thôi thì để cho khách tham quan biết thêm về một ý tưởng ... chuối của Saarland vậy, hihi...
Địa điểm tiếp theo của chặng đường là Tòa lâu đài mà theo cô hướng dẫn viên nói là trước đây dành cho Hoàng gia ở. Tòa nhà này đã bị đổ vỡ nhiều lần do chiến tranh (lại là chiến tranh), tuy nhiên sau này, dù cho cố gắng thế nào họ cũng không thể phục hồi lại như cũ. Quả thực thì tôi cũng chẳng thấy nó đẹp, và hiện nay nó chỉ để dùng cho hệ thống hành chính của thành phố thôi. Chỉ duy nhất có 2 bức tượng đặt tại sảnh là còn giữ được nguyên vẹn. 2 bức tượng trai gái đứng hai bên, hướng vào nhau thể hiện tình yêu vĩnh cửu. Hix, giá mà được nghe nhiều hơn về lịch sử hai bức tượng thì hay biết mấy! Toà nhà chính của lâu đài có 3 tầng, và tầng trên cùng có một hội trường khá rộng, nghe nói dùng cho những đám cưới trong thành phố. Hội trường này trông cũng trang trọng, nhưng đáng tiếc lại không mở cửa nên chúng tôi chỉ có nước … ngắm từ bên ngoài mà thôi! Bên cạnh tòa nhà chính còn có 2 toà nhà 2 bên cánh gà, còn to hơn cả tòa chính, nhưng kiến trúc hiện đại quá nên nhìn cũng không có ấn tượng mấy. Điều ấn tượng, ngược lại, là cả khuôn viên rộng lớn phía trước tòa lâu đài. Có lẽ thời tiết đẹp nên tôi nhìn toàn bộ khung cảnh cũng thấy đẹp hơn. Bầu trời cao xanh, không khí yên bình, cây xanh xào xạc, hoa nở muôn màu, đó là cảm nhận đặc biệt của tôi về nơi này! Con đường rải đá răm trắng làm cho nó thanh bình và nhẹ nhàng hơn, cũng làm cho không gian trở nên rộng và thoáng hơn.
Đây cũng là nơi sẽ đưa chúng tôi vào khu phố Rathaus cổ kính. Theo tiếng Đức, Rathaus có nghĩa là Trung tâm thành phố. Con đường dẫn chúng tôi dọc khu phố cổ này cũng đầy hoa. Tôi thích cái kiểu trồng hoa của Đức (và chắc là các nước phương Tây khác cũng vậy), từng khóm hoa nhỏ ở bục cửa, ở cửa sổ, hay trên gác, …, đều làm tôi thấy thích thú đến lạ lung. Tôi cũng cố chụp được vài tấm hình về chúng, muôn hình vạn trạng, và nói chung là đẹp. Trên con đường này, chúng tôi được ghé thăm Nhà thờ Ludwig. Theo kể lại, nhà thờ này là do ông Ludwig xây dựng (còn lịch sử về ông Ludwig thế nào, các bạn search trên gúc gờ chấm com hộ mình nhé, hehe!). Kiến trúc của khu này gồm 1 tòa nhà chính (cổ) và cài tòa nhà hiện đại bên hông do Pháp xây dựng, và bây giờ 1 tòa đã được Pháp sử dụng làm Lãnh sự quán nơi đây. Cái điều thú vị mà chúng tôi được tham gia ở đây là trò chơi ném bóng của các ông bà già. Thú thực là tôi chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng Vinh nói là ở VN cũng có rồi. Những quả bong to hơn bong tennis một chút, đúc bằng nhôm (thì phải) được ném sao cho gần 1 quả bóng nhỏ màu xanh, đỏ, tím, vàng gi đấy, gần nhất là ăn điểm. Trò chơi nhẹ nhàng, thoải mái, đúng là dành cho người già! Nhưng tôi thấy cũng hay. Chúng tôi ai cũng được thử chơi, không hề dễ tý nào! Và còn được chụp ảnh kỷ niệm với các bác già nữa chứ!
Xe đưa chúng tôi qua gần biên giới nước Pháp và Luxemburg, và câu chuyện lịch sử của Saarland được tái hiện qua lời kể của người hướng dẫn viên.
THế chiến II kết thúc, Saarland “được” chia cho Pháp. Sau một thời gian dài, người dân nơi đây được quyền bỏ phiếu xem họ muốn Saarland thuộc về Pháp hay được tái hợp với nước Đức. Và những người dân gốc Đức này tất nhiên là muốn trở về Đức. Sau đó một thời gian, người dân Saarland lại được quyền bỏ phiếu một lần nữa, để quyết định xem Saarland là một lãnh thổ độc lập hay nhập vào là 1 thành phố của Đức. Và cái cách nhập vào dường như là sự lựa chọn cố nhiên. Khi là công dân của Đức, họ sẽ được nhìn nhận là người giàu có hơn, và phải đóng thuế cao hơn. Nhưng họ vẫn lựa chọn như thế! Và, họ trở về là người Đức!
Tất nhiên câu chuyện về nước Đức còn dài, và giờ thì không còn thời gian để kể nữa, vì tôi phải tiếp tục với hành trình của mình. Xe đưa chúng tôi qua Trường đại học Saarbrucken, một khuôn viên tổng hợp rộng lớn. Tiếc thay trường đóng cửa và chúng tôi chẳng có gì xem. Đành phải để đến thứ 6 tuần sau nữa (hình như thế!), tôi sẽ kể bạn nghe tường tận những gì tôi biết! Và còn Casino, Discotheque nữa, tất cả đều được giới thiệu một cách sơ qua mà hình như lúc đó tôi đang … ngủ gật nên cũng chẳng có ý tưởng gì!?!
Chuyến đi chơi của chúng tôi kết thúc vào khoảng 5h hơn tại Trung tâm. Thật là vui vì tôi đã biết thêm về một vùng yên bình của nước Đức!
2 comments:
đi nhieu qua chi he! Duc co nhieu lau dai co dep lam, chi co di rui chup anh cho em coi ke nha...!he...he....he
Chi moi chup roi day, dua len yahoo photos roi day. Em da xem het chua? Hom nay up tiep nhe!
Post a Comment