Entry for October 26, 2006 - International Night




Mặc dù được báo trước là sẽ rất hay, nhưng tôi vẫn không mường tượng nó hay thế nào… Cứ thử thì biết! Và với tôi, một đêm qua đi thật đáng nhớ!


Giới thiệu với bạn bè năm châu về Việt Nam, chúng tôi mang đến cho mọi người món nem rán, trang phục áo dài và giai điệu múa sạp. Thì cũng vẫn ngần ấy thứ như bao người Việt Nam khác thường tự hào khi ra nước ngoài, nhưng với các bạn của tôi ở đây, thì Việt Nam quả là một đất nước hấp dẫn với toàn những điều mới lạ…


Áo dài


Khi hai chị em tôi đi lên hội trường, thì những tiếng “ồ” lên không ngớt… Không những bởi vì trang phục lạ mà áo dài còn tôn vinh vẻ đẹp người phụ nữ Việt Nam, đằm thắm mà vẫn “hấp dẫn” đến lạ kỳ… Trang phục dân tộc thì đâu đâu cũng có, nhưng với họ, áo dài quả là … hiếm thấy! Chúng tôi tự hào vì những ấn tượng đầu tiên của bạn bè với nền văn hóa Việt Nam. Chả thế mà, ai ai cũng tranh nhau chụp ảnh với chúng tôi, đến nỗi sau này nhìn ảnh thỉnh thoảng chúng tôi không còn cười nữa mà chỉ là “nhe răng”, heheh…


Nem rán


Cái quy trình làm nem rán nó mới buồn cười. Đã phải đi chợ từ hôm trước để mua thịt băm, hai chị em vào REAL, nhưng lại quay ra vì nghĩ bụng ALDI sẽ rẻ hơn nhiều. Chẳng mua gì, mà hai chị em tôi phải đứng xếp hang ngoài quầy tới hẳn 15’, vì không biết làm thế nào để có thẻ one-way để đi ra lối dành cho người không mua gì. Ngặt một nỗi, mình nói tiếng Anh, họ nói tiếng Đức, sau những nỗ lực nhất định, hai chị em đành quay ra quầy tính tiền xếp hàng chờ lượt ra. Ấy thế mà, những người xếp trước chẳng ai có ý định nhường chỗ cho hai chị em, mặc dù biết là mình không hề mất thời gian của họ, hix, và họ thì mua bao nhiêu là đồ…. Rồi, khi ra đến ALDI, tìm vội quầy thịt thì thấy thịt chả ngon gì cả, hai chị em đành méo mặt quay lại REAL… Thật hết biết!


Tan lớp lúc 3h chiều, hai chị em tôi hì hục chuẩn bị mọi nguyên liệu để làm 40 cái nem. Dụng cụ làm bếp thì thiếu trầm trọng, khiến chúng tôi mất hơn 3 tiếng để hoàn thiện món này. Nhìn thấy mà thèm! Nhưng mấy chị em ráng nhịn, cũng vì chẳng còn thời gian mà thưởng thức nữa! Ấy thế mà, 40 cái nem của chúng tôi, mỗi cái cắt làm ba, cũng hết vèo… Thậm chí tôi và Trang chẳng thưởng thức được cái nào, tiếc thật!


Thế nhưng, có thể đảm bảo rằng món ăn này, nếu xếp hạng, cũng vẫn luôn nằm trong top two. Chẳng lẽ lại nói top one, vì chẳng có món ăn của nước nào ngon như là của Việt Nam cả. Chúng tôi cười rung rinh, khi trong bụng không có lấy một hột gạo… Chúng tôi tự hào về nghệ thuật ẩm thực của Việt Nam!


Múa sạp


Điệu múa dân gian này đã tốn của chúng tôi biết bao nhiêu công sức. Lĩnh hội ý kiến anh Dũng, tôi nói với hai đứa và được ủng hộ nhiệt tình. Vấn đề là làm thế nào để có tre. Đinh ninh đây là một điều đơn giản như bao điều đơn giản khác ở Việt Nam, chúng tôi hăng hái hỏi Giáo viên liên lạc. “Nếu em mua ở đây thì đắt lắm! Mà tự tìm thì cũng không có đâu!”. Chưng hửng! Nhưng, cái “niềm tin” vào một người “siêu phàm” có thể giúp chúng tôi thực hiện điều này vẫn đầy ắp trong đầu ba đứa, thế nên, chúng tôi vẫn chọn đây là nhánh chính trong “chương trình biểu diễn” của mình. Lao vào tìm nhạc và hình ảnh điệu múa, cuối cùng chúng tôi cũng được toại nguyện. Còn tre? Hỏi đến nút hy vọng cuối cùng cũng chả có gì khả quan, chúng tôi chùn bước. Chợt nhìn thấy cái cán chổi lau nhà, Vinh tìm tòi và biết được nó có thể tháo ra. Tuyệt! 9 tầng nhân với hai chổi/tầng, chúng tôi thừa sức sáng tạo. Ấy thế nhưng, trời có chiều lòng người đâu! Đến khi đi xin thực tế, chúng tôi mới bổ chửng ra là, cả 9 tầng đây chúng tôi chỉ mượn được có 3 cái, cộng thêm với cái của phòng tôi là 4. Chấm dứt ý nghĩ này, tôi bàn với hai đứa hay chuyển sang hát nhiều bài hơn. Nhưng Trang mượn được thêm 4 cây nữa của các bác nhà bếp, cuối cùng chúng tôi cũng có đủ số lượng tối thiểu theo yêu cầu. Thì bạn bảo, trưa hôm đó mới mượn được thì tập múa sạp vào đâu. Đoàn Việt Nam chỉ có 3 người nên chúng tôi còn phải nhờ các bạn Philippines gõ gậy nữa. Cũng chẳng có thời gian để làm việc này, thế nên, cái điệu múa sạp ấy thật là buồn cười. Đầu tiên là nhạc. Không hiểu sao mà hai cái mic chĩa vào loa, ấy vậy mà chẳng ai nghe thấy tiếng nhạc… Tôi đồ là họ không biết cái loa ở đâu nên không chĩa đúng. Kế đến là gậy. Gậy quá ngắn để có thể biểu diễn một cách thoải mái. Tôi và Trang định bụng sẽ cầm tay nhau múa, ấy vậy mà một người đứng cũng chật. Thêm cái áo dài cứ lòe xòe, tôi cầm béng hai bên ống quần mà nhảy ụm xọe… Còn các bạn Philippines nữa chứ. Hình như “bloody” quá hay sao mà các bạn gõ nhanh kinh khủng, chắc cũng vì không nghe thấy nhạc, đến nỗi chúng tôi cũng lắc đầu đứng ngoài chứ không thể nào nhảy vào trong… Còn các bạn tham gia chơi thêm thì không ai nhảy được cái nào, cứ loạng quạng sao cho không ngã là đã “hú hồn” lắm rồi… Trò chơi kết thúc nhanh chóng vì không ai dám nhảy vào “lửa”, nhưng cũng thật là vui!


***************


Sẽ thật là thiếu sót nếu tôi không kể bạn nghe về những điều thú vị mà tôi thấy được từ nên văn hóa các nước khác. Đầu tiên phải kể đến đất nước Peru với điệu nhảy gần như là điệu nhảy bò tót. Tôi ngợp trong cái không khí vui nhộn tuyệt vời của điệu nhảy, với trang phục truyền thống là cái váy 3 tầng lòe xòe cho nữ và bộ quần áo đen thắt đai cho nam. Với cái khăn giấy làm vật gọi mời, họ thực sự đã cho chúng tôi sống lại những đấu trường bò tót thời kỳ La Mã….


Tôi cứ ấn tượng mãi về vở kịch múa của Honduras. Mấy người múa đeo tất giấy vào mặt làm mặt nạ, làm chúng tôi không dám lại gần, vì không biết là ai… Họ nhảy vào trong tiếng nhạc vui tươi dồn dập. Họ nhảy múa trong bộ quần áo thùng thình của nam giới, khiến bao người mắt tròn mắt dẹt nhìn không chớp… Thế rồi, một cô không biết từ đâu đến, tay nâng hai ngực như hai trái bưởi to, xúng xính đi vào trêu gẹo hai chàng kia… Hết cô nàng đỏng đảnh lại đến một mụ phù thủy đeo mặt nạ nhày vào dọa nạt… Đại loại thế chứ tôi cũng không biết rõ nội dung, chỉ thấy buồn cười và thật là ấn tượng… Đến tận bây giờ tôi vẫn không  biết hai bạn đóng vai đấy là ai, nhưng họ đã mang đến cho chúng tôi những giây phút thật sảng khoái!


Thế còn các bạn Mozambique? Họ thực sự không ấn tượng với tôi mấy nhưng giai điệu nhảy của họ thì tuyệt vời, hoang dại như núi rừng Châu Phi. Dự định hôm nay mượn lại đĩa nhạc của họ để copy mà tôi lại quên mất. Nhưng chắc chắn khi về Việt nam, tôi sẽ để bạn nghe nếu bạn muốn, và tôi chắc rằng bạn cũng sẽ có cảm xúc như tôi…


Phần cuối bữa tiệc bao giờ cũng là nhảy… Và tôi thực sự bị cuốn hút vào cái mảnh sàn bé tý ấy. Mặc dù đã từ chối mấy lần nhưng cuối cùng tôi vẫn bị lôi vào nhảy điệu Salsa, vũ điệu quen thuộc của Châu Mỹ La tinh, cái hồn của mảnh đất nhiệt đới này. Thực sự là không biết nhảy, nhưng phải công nhận rằng anh bạn Honduras đưa rất khéo, đến nỗi tôi cũng phải tới khi nhạc hết hẳn mới dừng….


Với tôi, đây thực sự là một đêm đặc biệt và sẽ không bao giờ tôi quên những người bạn vui tính ở đây, những người bạn thực sự sống với nhau trong vòng một tháng, đến từ khắp mọi nơi…. Sẽ không bao giờ quên anh Magued đã ghi hình lại những thước phim sống động của đêm hội, sẽ không bao giờ quên được Ẻic, nghệ sỹ nhiếp ảnh đã cho chúng tôi những bức hình thật ấn tượng, cũng không quên được những người bạn Philippines đã giúp chúng tôi hoàn thành “sứ mạng” của mình, và cũng sẽ không bao giờ quên được tất cả bạn bè đã chia sẻ cùng chúng tôi những giây phút tuyệt vời của đêm hội InWEnt…

0 comments:

Post a Comment