Một lời mời chân thật, một quyết đinh nhanh… Chúng tôi có mặt trên tàu đi thăm Strasbourg, một thành phố nhỏ của nước Pháp giáp với Đức. Nếu bạn đã từng đến đấy, chắc bạn cũng sẽ như tôi, cảm nhận được vẻ đẹp thanh bình mà quyến rũ của nó. Mùa thu khoác một màu vàng óng ả lên bầu trời cao vắt, lên từng hàng cây lá đổ muôn chiều, lên từng thảm cỏ xanh ngắt một màu non. Ánh vàng len trong mỗi bước tôi đi, lan trong tiếng chuông giáo đường và hòa vào bản tình ca của nhóm nhạc đường phố. Tất cả đều mang tâm hồn Pháp, lãng mạn đến tuyệt vời….
Chúng tôi đi thăm quanh thành phố trên con tàu du lịch. Thành phố trên sông bao giờ cũng cho tôi cảm giác thanh thản đến lạ kỳ. Và, tôi như được trải qua lịch sử của thành phố này, với những ngôi nhà và tòa lâu đài cổ đã được xây dựng từ thập niên 50-60. Nét cổ kính vẫn còn lưu lại đây, với những thanh gỗ xây lẫn với gạch trong mỗi tòa nhà, vừa chống đỡ sức nặng như cột kèo, vừa như mang đến cho từng ngôi nhà đường uốn lượn tuyệt mỹ. Màu trắng của tường sơn quyện với màu nâu trầm của từng thớ gỗ đã biến khu phố này thành một phần tâm hồn của nước Pháp, một “Régent Petite France”. Còn tuyệt hơn nữa vì chúng được quyện với từng chùm hoa đỏ chói trên mỗi ban công, mang sức sống đến cho sự cổ kính ấy. Một sự phối hợp làm say lòng người!
Tôi quả thực ấn tượng với cái cách điều chỉnh dòng nước trên dòng song ấy. Nói thực là tôi cũng không biết gọi thế nào cho chính xác, nhưng đó là nơi những bước tường gạch được dựng lên từ khoảng năm 1869, hai đầu là hai cửa chắn nước. Khi tàu chúng tôi vào trong đó, một cửa sẽ được đóng lại trong khi cửa đầu kia được mở ra, để cân bằng lượng nước ở cả bên trong và bên ngoài. Có nghĩa là, có những lúc mặt nước rất cao nhưng có chỗ khác lại rất thấp, và chúng tôi cũng theo đó dập dềnh ngắm cảnh trời mây.
Chúng tôi đã đi qua rất nhiều nhà thờ lớn nhỏ, nào là Sainte-Madeleine, Saint-Nicolas, Saint-Thomas, Saint-Jean, Saint-Pierre-le-Jeune và Saint-Paul nữa. Kiến trúc của các nhà thờ này dẫu có khác nhau đôi chút nhưng vẫn mang những nét cổ điển của nước Pháp – trầm lắng và uy nghiêm. Nhưng tôi muốn kể bạn nghe Nhà thờ lớn nằm ở trung tâm thành phố. Đấy là tên tôi tự đặt chứ thực nó không có tên. Nó chỉ được gọi là “La Cathedrale Notre-Dame de Strasbourg”. Nó quả thực là rất ấn tượng. Với chiều cao khoảng hơn 140m, Nhà thờ đứng đó, uy nghiêm mà tráng lệ đến lạ lùng. Nhà thờ mở cửa cho khách tham quan từ 12h30, và điều tôi ấn tượng đầu tiên là những ngọn nến cầu nguyện dọc hai bên nhà thờ. Thắp nến lên, và cầu nguyện, người ta tin rằng ước muốn của bạn sẽ trở thành sự thật. Ánh sáng của những ngọn nến đã làm sáng lên nhà thờ, quyện với ánh sặc sỡ của những cánh cửa sổ được ghép lại bằng các miếng thủy tinh màu khác nhau đã khiến cho tôi có cảm giác choáng ngợp. Một nét kiến trúc đặc trưng của Châu Âu! Khi vào trong, trước mắt tôi là một cái đồng hồ khổng lồ, trên đó khắc tên của rất nhiều vị vua trị vì nước Pháp. Tôi đoán thế thôi chứ thực ra nhiều chữ cũng không biết. Và tôi cũng không biết mục đích của việc dựng lên chiếc đồng hồ đó để làm gì, những nó được gọi là Astronomical Clock, nghĩa là Đồng hồ thiên văn. Nó đẹp, và rất ấn tượng. Nhưng, trên đường tới chiếc đồng hồ đó, bạn sẽ đi qua “Wishing well”, tựa như cái giếng ước muốn, vây. Nó nằm dưới chân bạn, và khi đi qua, bạn có thể bỏ xu và ước một điều ước. Sự chân thành của bạn sẽ giúp ước muốn đó trở thành sự thực thôi.
Sau khi ăn trưa, chúng tôi đi bộ quanh thành phố. Lại là những con phố mà con tàu của chúng tôi đã đi qua, nhưng chúng tôi được nhìn từ 1 góc cạnh khác. Và ở đó, mùa thu đầy gió, cố níu kéo những ngày tháng cuối cùng trước khi nhường cho một mùa đông. Lá khô rơi đầy bên đường, vắt qua dòng song, tràn vào từng ngõ nhỏ. Tôi chợt nhớ mùa thu Hà nội, chắc giờ cũng chuẩn bị cho những đợt heo may đầu…
Tôi tạm biệt Strasbourg với những bước chân hối hả tới ga tàu. Một ngày, một chuyến đi thú vị! Sẽ không bao giờ tôi quên tiếng chuông giáo đường trong mỗi bước tôi đi...
0 comments:
Post a Comment