Mặc dù đã được dặn dò cẩn thận là khi đến sân bay, em phải khai ba lô chỉ là để đựng máy tính thôi, nhưng mình vẫn không để ý. Hậu quả là thế này đây:
Sau khi check-in, thấy cửa hải quan đông nghịt, mình tranh thủ chụp ảnh cùng gia đình. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy hầu như mọi người đã vào cả, mình vội vàng tạm biệt bố mẹ, anh chị và con cún để vào trong. Bước nhanh qua lối vào, chợt mình bị gọi lại. Một cô nhân viên VNAirlines "hắc xì dầu" gọi mình lại "Em kia cho hành lý ra đây cân!". Mình bắt đầu thấy ớn, nghĩ cái cảnh phải xin xỏ mà ngán ngẩm. Ngán ngẩm cũng chẳng để làm gì, mình bắt đầu dẻo mỏ. Nhưng dường như "nàng" không quan tâm. Vali 10 ký, ba lô chắc khoảng 4 ký nữa. Mức tối đa cho phép hành lý xách tay là 7 ký. Lạnh lùng, "nàng" bảo mình bỏ lại 1 thứ, va li hoặc ba lô. Nếu lúc đó "nàng" hỏi mình trong balô có laptop không, hoặc minh nhớ ra nói nàng câu đấy thì đã không có chuyện gì xảy ra. Đằng này, chiệp! Không con cách nào khác, mình phải khuân vali trở ra, dọn dẹp gần hết những thứ trong đó, tạm biệt mọi người lần thứ hai và đi vào trong. Chán! Nhưng phải lỳ lợm đi qua mặt "nàng". Thế mà "nàng" vẫn chẳng tha. "Nàng" bặm môi nói "Chị bảo em phải bỏ lại một thứ cơ mà!". Tức gần chết! Nghĩ trên đời sao sinh ra 1 đứa quái đản như vậy! Sao VNAirlines lại đưa ra 1 quy định quái đản như vậy! Người ta vẫn vác ầm ầm mấy thứ đồ trên tay có sao đâu, khác chăng chỉ là xách trên tay mà không phải kéo thôi. Nếu đã quy định thì phải quy định chặt chẽ chứ. Đằng này, người trước mình có 1 cái túi xách, 1 cái vali kéo, tay cầm thêm 1 cái túi. Lại một bà khác, vai đeo ba lô, tay xách cái túi, tay kia cầm cái nồi cơm điện. Bao nhiêu là người khác nữa! Sao mình hẩm hiu thế không biết! Lại phải quay ra lần thứ 2. Chị tức thay cho mình, mắt đỏ hoe! May mà có cái túi. Mình chuyển hết đồ đạc từ vali sang cái túi, có sao đâu! Thấy nhà mình lo lắng quá, mình thấy giận vô cùng! Quay ra chào mọi người lần cuối, ôm cún vào lòng, mình chợt thấy sao muốn khóc. Cún như cũng hiểu điều gì đó, thơm mình thật lâu, vuốt ve mặt mình nữa chứ! Chao ôi là buồn! Buồn nhiều lại thấy tức cô nhân viên kia. Cửa hải quan đã đóng. Mình là người cuối cùng! Ngăn những giọt nước mắt sắp trào ra, mình chạy vội vào trong. Thế là xa gia đình thật và mình bắt đầu bước sang con đường mới!
Những ai sắp đi như mình hãy lấy đây làm bài học nhé!
3 comments:
Việt Nam làm ăn như sheet!
Cai em nhan vien do to con la gi. Gap em i hai lan nam ngoai va nam nay. Lan nao cung vac cai balo 12 kg di truoc mat em i + con laptop ma ko thay em i goi lai lan nao. Chac minh la con trai. Hehe, ... Goi la em i chu chac em i hon tuoi.
Chuyện nhỏ mà, dạo này lại hay cảm động nhỉ! Xa nhà có khác!
Post a Comment