Viết cho ngày ... lạc lõng

Valentine từ lâu đã trở thành một ngày lạc lõng với mình, nhất là từ khi người đàn ông rất trí thức và văn minh ấy đã làm cho một cô khác có bầu khi vẫn còn đang chính thức là người yêu của mình. Niềm tin vốn đã rất mong manh trở thành hư ảo.
Sáng nay, nhân chuyện mình hỏi thăm địa chỉ sửa máy tính, cậu em ở nhà đã không ngần ngại gọi trực tiếp cho mình, dù đã message trả lời. Chả khai, cậu đã xưng hết chuyện buôn bán nhà cậu. Vẫn là giọng nói chân thành ấy suốt mười mấy năm qua. Mình vẫn còn nhớ như in lúc mới vào làm, cậu đã tỏ ra thích bà chị này, nhưng mình không biết. Chỉ biết cậu sẵn sàng giúp đỡ mình bất cứ thứ gì (về IT) mình cần. Chỉ cần mình ới một tiếng là cậu có mặt ngay. Các chị trong phòng cứ mỗi lần sửa máy tính đều phải nhờ mình gọi cậu, vì "phải em gọi nó mới sang". Thế rồi, một hôm, mình nhận được một clip animation kể về câu chuyện một bạn giai thích một chị gái, và rồi bạn giai có nói, đại khái là tỏ ý thích và muốn gọi chị gái đó bằng em. Mình nhớ đã cất lại clip đó nhưng lâu quá rồi không biết còn tìm được không, và còn phần mềm nào mở được định dạng file đó không. Tập toẹ IT, mình cũng tự chế từ phần mềm đó một clip khác "từ chối" một cách khéo léo. Đi chơi vài buổi nhưng chắc thấy khó thay đổi nên từ đó cậu không bao giờ trở lại câu chuyện đó nữa. Và chị em gặp nhau cũng không bao giờ nhắc tới nó, không e ngại hay xấu hổ gì. Nhưng cậu vẫn luôn là người đồng nghiệp vô cùng thân thiện và hay giúp đỡ mình. Bẵng đi một thời gian dài khi mình chuyển việc, chị em không còn cơ hội chuyện trò, rồi cách đây khoảng 2 năm, mình vô tình gặp lại cậu khi cho trẻ con đi chơi trong công viên (và cậu cũng thế). Cậu ngồi tâm sự với mình hàng giờ, không úp mở, không giấu diếm chuyện gia đình, chuyện làm ăn và quan hệ xã hội. Và đến hôm nay, dù không thể giúp đỡ, cậu vẫn có thể dành nhiều thời gian như vậy chuyện trò với mình, với giọng nói chân thành như nó vẫn vốn vậy, chí ít là với mình. Kết thúc buổi nói chuyện vì cậu vô cùng bận (làm kinh doanh mà) và mình cũng đến giờ đi học, mình chợt thấy vui vì một ngày Valentine ý nghĩa.
Năm nay, Ban liên lạc sinh viên tổ chức nguyên ngày với nhiều sự kiện cho sinh viên trong trường. Nào là Love Mesage, là Vagina Monologues, là Bachata Lesson, là Nails Art và Open-air cinema. Nhưng sự hứng thú đã trở nên chai sạn rồi. Mình không viết message cho bất kỳ ai, dù lúc đầu cũng nghĩ có thể viết một vài lời nhắn đến những thày cô giáo mà mình tôn trọng. Có lẽ cũng vì mình đã ... già. Ấy thế mà.... cũng nhận được vài tờ giấy bé xíu. Chân thành nhất là những lời của cô bé Việt Nam, đọc cũng thấy nghèn nghẹn "... Sau này nghĩ về nơi đây chắc sẽ nhớ má nhất... Cám ơn má đã chịu đựng những tính khí thất thường của em...". Quả là cô bé có nhận thấy những phản ứng của mình, và cũng nhận ra cả sự bao dung. Mừng cho cô, và mừng cho cả mình vì những nỗ lực ấy đã mang lại điều tốt đẹp.


0 comments:

Post a Comment