Nhật ký đi học (Phần 5): Người Philippines


Lần trước viết về 1 thằng bạn Philippines điển hình rồi, nhưng lần này cứ viết tiếp về người Philippines nhỉ?
Cách đây 10 năm, mình đã được học, được sống với 8 bạn Philippines. Đợt này học, lại được tiếp tục sống với 3 bạn. Mà lần này hơn lần trước ở chỗ mình còn ở Philippines, sống chung với gia đình người Philippines. Có lẽ cũng hiểu hơn về họ, bổ sung vào những luận cứ mà mình rút ra được từ cách đây 10 năm. Nhưng những gì mình viết dưới đây chỉ nói về những con người mình đã từng gặp trong cuộc đời thôi nhé.
Người Philippines hay lợi dụng lòng tốt của người khác. Khi họ thích cái gì, muốn cái gì của người khác, họ thường đòi bằng được. Họ không giữ sĩ diện. Họ không e dè. Họ cũng không ý tứ. Đôi khi, họ còn bất chấp tất cả những thứ đó chỉ để họ có được cái họ muốn. Một thằng Philippines vay tiền một thằng Philippines khác "để gửi tiền về nhà", trong khi thằng cho vay cũng phải gửi tiền về nhà. Sau gần một năm với đủ chiêu trò đòi lại, cái thằng cho vay nhận được từ thằng đi vay là "Để tao xem có trả mày không đã". Đứng hình luôn. Hay một thằng Philippines mượn 1 thằng khác cái áo vest để đi sự kiện. Dù thằng sở hữu cái áo ấy tỏ ý không muốn cho mượn với câu hỏi tế nhị "Tao nghĩ là nó không vừa với người mày", nhưng thằng kia nhất định không chịu lùi bước "Tao nghĩ là nó vừa". Cuối cùng, khi đi sự kiện ấy, nó mặc áo thằng khác, còn nó cho thằng khác mượn cái áo mà nó mới mượn hồi sớm. 2 ngày sau, nó hỏi thằng chủ áo "Mày có nhà không, tao đem trả áo". Dù nói có, mà thằng này lặn mất tăm thêm 2 ngày nữa, dù kỳ thực vẫn gặp nhau chan chát tại trường, nhưng không hề đả động đến điều này. Sang đến ngày thứ 3, nó mang hẳn cái áo đến trường (dù nếu nó mang sang nhà thằng chủ áo chỉ mất vài bước chân), gặp thằng chủ áo, và hỏi "Tao trả mày áo này. Nhưng mày có thể cho thằng này (chỉ thằng đứng cạnh nó, cũng Philippines) mượn được không?". Chẳng lẽ lại không cho mượn? Chẳng lẽ lại mắng thẳng vào mặt thằng này? Có lẽ người Philippines rất biết cách để người khác không thể trả lời "Không". Một lần khác, thằng Philippines bảo mình "Mày mời tao cà phê đi. Tao biết cà phê của mày rất ngon". Thì mời. Mời xong, nó bảo "Mày cho tao ít cà phê nhé. Tao biết mày có cả một gói to. Tao vừa xin được thằng ABC cái bình lọc cà phê rồi. Lần trước tao xin nó, nó hứa cho mà mãi không cho. Tao phải xin thêm mấy lần nó mới cho". Kịch bản hoàn hảo chưa? Lại nữa, có thằng Philippines sắp sinh nhật. Nó sống với gia đình người bản địa nên không thể tổ chức sinh nhật. Nó cố rủ một người khác sinh nhật trong tháng (nhưng cách xa ngày sinh nhật của nó hàng kilomet) làm cùng, nhưng họ từ chối. Nó lại bảo với 1 bạn thuê một cái nhà rất to (cùng với một số bạn khác) rằng cho tao mượn nhà mày tổ chức sinh nhật, thực ra để bạn ý nấu đồ ăn cho. Bạn này về hỏi ý kiến người cùng nhà nhưng không nhận được sự đồng thuận,  đơn giản vì họ còn phải học. Thằng Philippines này cũng biết ai là người từ chối, và lý do hợp lý mà họ từ chối. Nhưng thay vì trực tiếp nói chuyện với người này, thằng này lại tiếp cận bạn cũ, nói "DEF, mày xem tổ chức đi, chứ ngày sinh nhật tao, tao đi vắng rồi". Nó vô tình đẩy gánh nặng thuyết phục "người nhà" lên vai bạn đó, thật không thể hiểu nổi.
Người Philippines chỉ giỏi hứa mà không giỏi thực hiện lời hứa. Một đứa Philippines, sau khi vay tiền một đứa Việt Nam, nói "Tao sẽ trả mày trong mấy ngày tới". Mấy ngày ấy rồi cũng đến, vẫn thấy mặt mà không thấy tiền đâu. Nhưng đứa Việt Nam ý nhị không nhắc. Một ngày đẹp trời, nó lại bảo "À, tao sẽ trả mày trong mấy ngày tới". Mấy ngày tới ấy vẫn dần trôi. Đến khi không thể ý nhị, đứa Việt Nam bảo "Mày có hứa trả tao tiền", đứa Philippines nói "À tao quên, tao sẽ trả mày trong mấy ngày tới". Nhưng, mấy ngày ấy rồi cũng lại trôi qua trong im lặng. Sau vài lần như thế nữa, đứa Philippines lại chủ động "Tao hứa sẽ trả mày trong mấy ngày tới". "-Tao không cần mày hứa nữa đâu. Tao chỉ cần mày thực hiện lời hứa". Nhưng nó chả thấy bẽ mặt hay ngượng gì cả. Câu chuyện này lâu rồi mà mình cũng không biết khoản nợ đã được hoàn hay chưa. Một thằng Philippines khác thì hứa với mình "Tao sẽ đến đón mày qua nhà tao", nhưng bặt vô âm tín. Rồi "Tao sẽ lên lịch bọn mình đi núi lửa" nhưng cũng chẳng thấy đâu. Rồi tiếp "Mày sắp xếp hết đồ đạc để lại Philippines cho đến ngày quay lại rồi tao sẽ chở qua nhà tao để cất" nhưng lời nói gió bay mất tiêu. Một thằng khác thì bảo "Tao sẽ copy ảnh cho mày", nhưng chắc lười nên không làm. Đến khi mình bảo "Khi nào mày mang laptop đi học thì tao sẽ copy trực tiếp luôn", nhưng cũng thấy mặt mũi nó đâu. Hay một người khác, phụ nữ lớn tuổi hẳn hoi, khi mình nhờ tìm nhà thì vô cùng sốt sắng, luôn miệng hứa "Tối nay tao đi gặp hội này, tao sẽ hỏi cho mày". Nhưng rặt không thấy đâu. Đến khi mình làm tý thức ăn ngon, mình mang sang mời, lại nói "À, mai tao sẽ gặp hội này, tao sẽ hỏi cho mày". Nhưng rồi cũng mất hút con mẹ hàng lươn.
Người Philippines thường tỏ ra sùng đạo một cách quá đà. Nhưng, khi niềm tin đã lớn như thế, nhẽ thường phải làm đúng những lời Chúa dạy bảo. Nhưng, hình như điều này không xảy ra. Có thằng Philippines đi cùng mình trên tàu điện, cứ qua chỗ nào có bóng dáng nhà thờ là nó lại làm dấu "Amen". Ấy thế mà, trong cuộc sống hàng ngày, nó vừa là đứa kém cỏi nhưng lại kênh kiệu, thiếu hiểu biết nhưng lại làm cao, thường hay lấy vị trí của mình để "cả vú lấp miệng em". Hay một thằng khác, trong một ngày không biết bao nhiêu lần nó post trên facebook ơn Chúa. Nhưng thực tình nó lại luôn sống lợi dụng người khác, và lấp liếm cho những lỗi lầm hoặc kém cỏi của mình. Mình là đứa không theo tôn giáo nào, nhưng mình luôn có nguyên tắc sống "tử tế". Duyệt qua mấy tiêu chí đó, thấy người Philippines không đạt luôn.
Chắc còn nhiều điều về người Philippines mà mình không tổng kết lại đây, có lẽ sẽ cập nhật khi đủ "chứng cứ". Nhưng nhìn chung, mình không thích người Philippines, không phục họ và khó có thể chơi tri kỷ với họ.

0 comments:

Post a Comment