Gãy chân hay gãy nền tảng đạo đức?

Mấy hôm nay rộ lên thông tin về việc xe ô tô chở cô Hiệu trưởng trường tiểu học Nam Trung Yên làm một em học sinh lớp 2 gãy xương đùi nhưng không chịu nhận. Xe chở là xe ngoài. Trên xe có cô Hiệu trưởng và một cô giáo khác. Khi xe qua cổng trường, vô tình đâm phải em học sinh. Người lái xe xuống mở cửa để cô giáo (bình thường) xuống đỡ em học sinh dậy. Còn cô Hiệu trưởng đi thẳng vào trong trường. Rồi người lái xe được bảo cứ về đi.
Để chạy tội, cô Hiệu trưởng đã phát phiếu thăm dò, trong đó 100% giáo viên xác nhận không có xe ô tô nào vào trong trường tại thời điểm học sinh bị tai nạn. 100% cán bộ nhà trường xác nhận như trên. 100% học sinh cũng cho kết quả như thế.
Và thế là, em học sinh tự nhiên ngã trong giờ ra chơi.
Sau khi được các bác sỹ chữa trị khẳng định tai nạn của cháu chắc chắn phải do một lực rất mạnh đâm phải, bố của em học sinh đã gửi đơn cầu cứu khắp nơi. Thật may vì lý do nào đó, mà tôi đoán là do mạng lưới phóng viên và mạng xã hội, câu chuyện thương tâm của con anh đã đến tai Chủ tịch UBND HN Nguyễn Đức Chung và Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam. Và công an vào cuộc. Chẳng khó để tìm ra người lái xe gây ra tai nạn trên. Và do đó, cũng chẳng khó cho nghiệp vụ điều tra để tìm ra những người có mặt tại thời điểm đó đã làm gì.
Và thế là, cho tới thời điểm viết bài này, UBND Quận Cầu Giấy đang xem xét đình chỉ chức vụ của cô Hiệu trưởng.
Nói về cô Hiệu trưởng, leo lên được chức vụ đó hẳn phải thông minh (không ở khía cạnh này thì ở khía cạnh khác, nếu bạn muốn phân tích). Nhưng cách cô xử lý sự việc nhỏ này thực ra ... rất ngu, vì:
  • Cô còn là người dạy các em những bài học đầu tiên về đạo đức làm người, trong đó chắc hẳn phải có những hành vi như phải biết giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn, phải trung thực, thật thà, dũng cảm. Nhưng, việc làm của cô đều đi ngược lại với những nền tảng ấy mà đáng lẽ cô phải làm gương cho thế hệ sau:
    • Xe của cô đâm vào học sinh, không thể nói cô không biết, vì cô đang ngồi trên xe, mà khi xe đâm vào vật nhỏ như cục đá còn nảy lên, huống hồ là người, không thể nói không biết.
    • Cô nói cô hiệu phó đưa cô vào trong trường, nhưng trên thực tế, cô hiệu phó là người xuống đỡ cháu bé dậy.
    • Cô nói rất vui vì tìm được người lái taxi, nhưng lại cho rằng toàn bộ lời khai của người đó là vô lý. Nhưng người lái xe có đổ tội cho cô đâu, họ chỉ khẳng định cô là người ngồi trên chiếc xe đó thôi mà. Mà điều này đương nhiên không thể cãi.
    • Cô nói cô nghe cô giáo chủ nhiệm báo cáo mới biết việc em học sinh bị tai nạn, và đã nhanh chóng hỗ trợ cứu giúp em. Cô còn cử cô giáo chủ nhiệm đến nhà dạy em học, cho em thi và khen em được điểm cao. Ai chả biết cái hệ thống giáo dục Việt Nam chạy theo thành tích như thế nào, nhất là bậc tiểu học. Điều này dường như chả liên quan đến trách nhiệm của nhà trường.
    • Cô nói cô tiêm thuốc tê nên sau khi về trường còn chóng mặt, phải có người dìu. Nhưng nhìn hình ảnh cô là thấy cô còn khoẻ mạnh lắm. Bản thân tôi cũng từng phải dùng thuốc tê, gây mê nhiều lần, mà lần nào, các bác sỹ cũng khuyến cáo phải ngồi tại chỗ 30' cho tỉnh táo rồi mới di chuyển, còn chưa kể cộng thời gian "nghỉ ngơi" trên taxi nữa, không thể nói là "u mê" được. Hơn nữa, chỉ 10' sau khi xảy ra tai nạn, cô chính là người gọi điện cho gia đình. Nếu sự việc chỉ liên quan đến một lớp học, giáo viên chủ nhiệm là người liên lạc, đâu cần đến Hiệu trưởng?
    • Cô nói việc phát phiếu thăm dò là do giáo viên chủ nhiệm đưa ý kiến, nhưng điều đó có ý nghĩa gì đâu khi mà những người không biết cũng được thăm dò, khi mà bản thân giáo viên chủ nhiệm còn không có mặt tại thời điểm đó, và khi sự thật được sáng tỏ rằng thực tế là có chiếc xe đi vào và đâm phải học sinh.
  • Cô là người vốn được các em học sinh quý, và "nhớ". Thế nên, việc cô bước xuống từ chiếc xe gây tai nạn rồi đi thẳng vào trường chắc chắn không thể "vô hình" trước mắt em học sinh. Giả sử cô vẫn ngồi trên xe, vào thật sâu rồi mới xuống, có thể em học sinh đã không nhìn thấy. Nhưng cũng may mà cô không nghĩ đến chuyện đó, chắc hẳn vì cô thấy một đứa trẻ chắc chẳng nhớ sâu và nhớ nhiều đến thế.
  • Việc đỡ em học sinh dậy, đưa em chữa trị và nhận một phần trách nhiệm về mình có thể đã giúp cho cô Hiệu trưởng "không nổi tiếng" như bây giờ (dù cô không phải là người trực tiếp gây ra tai nạn, nhưng nếu cô không sử dụng xe đó, và không ngồi trên xe đi qua cổng trường, thì chắc chắn tai nạn đó đã không xảy ra). Hơn nữa, thậm chí dù cô có không phải là người đi trên xe, nhưng tai nạn xảy ra trong khuôn viên nhà trường, thì cô cũng có trách nhiệm về mặt quản lý. Vậy mà, thực tế cô không làm nổi cái phần trách nhiệm đương nhiên ấy, mà còn gian xảo bày trò trên nỗi đau của em học sinh mà trước mặt mọi người cô vẫn thân thương gọi là "con".
  • Việc cô bày trò phát phiếu thăm dò thể hiện sự ngu si trong kiến thức. Cái giây phút chiếc xe ô tô đâm vào em học sinh, chắc chắn không phải 100% học sinh, giáo viên và cán bộ nhà trường chứng kiến. Vậy thì, kết quả thăm dò đương nhiên là giả dối. Cô này chắc dốt về thống kê. Ngoài ra, cô còn không hiểu biết về luật, vì bằng chứng cô làm, dẫu có hoàn hảo đến mấy, cũng không phải bằng chứng ngoại phạm chứng minh cô vô tội.
  • Đó là còn chưa nói đến việc bản thân việc làm phiếu khảo sát cũng là việc làm lừa dối. Ngày 17/2/2017, báo Dân trí có bài viết "Vụ học sinh tiểu học Nam Trung Yên gãy chân: Nhà trường báo cáo sai sự thật?", trong đó có phỏng vấn 3 cô giáo: cô Nhung (chủ nhiệm lớp em học sinh hiện tại), cô Tú và cô Mừng, và thông tin lộ ra rằng: (a) Không phải việc làm phiếu khảo sát là do cô Nhung đề xuất, (b) Mục đích khảo sát khi được phổ biến tới Nhà trường và giáo viên là để phục vụ công tác an ninh trường học chứ không phải là để khẳng định không ai nhìn thấy cháu bé bị xe ô tô đâm phải, (c) Không phải 100% giáo viên và học sinh có mặt tại thời điểm làm khảo sát, nhưng kết quả khảo sát vẫn ghi 100%, (d) Không phải giáo viên nào cũng được mời lên trao đổi với Hiệu trưởng hay có buổi họp với toàn thể giáo viên, cán bộ trong trường về sự việc trên, mà chỉ những người "thân với Hiệu trưởng" mới được phổ biến. Nhưng cô Hiệu trưởng đã tự tiện điều chỉnh kết quả khảo sát theo ý mình, đổ lỗi cho người khác, phục vụ cho mục đích cá nhân vô đạo đức của mình. Nhưng cái ngu của cô lòi ra ngay ở khâu lên kế hoạch. Việc cô muốn đổ lỗi cho ai, vẽ ra kịch bản thế nào, liên đới những ai, tất cả những cá nhân đó đều phải được biết và đồng ý trước. Chắc cô Hiệu trưởng cho rằng trong xã hội thiếu dân chủ thế này, sẽ không có ai phản bội cô. Nhưng cô đã nhầm!
  • Còn một lý do này, mà theo tôi, bạn đọc phải gạt vấn đề đạo đức sang một bên để lắng nghe. Điều này thực ra xuất phát từ yếu tố thị trường, rất thực tế ở Việt Nam lúc này. Từ ngày các khu đô thị mọc lên như nấm phía Nam Hà Nội, trường tiêu học Nam Trung Yên trở nên đắt giá. Phụ huynh cũng phải "chạy chọt" để con mình vào được trường. Người đứng đầu Nhà trường chắc chắn có "bổng lộc" nhiều hơn tất thảy cán bộ, giáo viên trong đó. Nếu cô Hiệu trưởng xử sự có tình, có lý, chắc chắn cô không mất nhiều chi phí bồi thường thiệt hại hay hỗ trợ gia đình em bé. Chi phí đó còn có thể được trích ra từ quỹ phúc lợi của Nhà trường. Và quan trọng hơn, tư cách Hiệu trưởng của cô không bị sứt mẻ. Chức vụ của cô cũng không bị ảnh hưởng. Nhưng đáng tiếc, cô chỉ nghĩ đến ngày hôm sau chứ không nghĩ đến những ngày tháng dài hơn. Giờ đây, cô mất chức, mất quyền, mất tiền, mất danh vọng, mất uy tín. Những điều đó lớn hơn rất rất nhiều so với chi phí nếu cô làm ngược lại. Chưa kể, giờ cô còn phải mất "chi phí thực" để giảm nhẹ tội, để được chuyển địa điểm làm việc và giải quyết những hậu quả khác nữa chưa tính đến. Một người bình thường như tôi còn nghĩ được những hậu quả phía trước. Nhưng cô Hiệu trưởng thậm chí còn không làm được điều ấy.

Chính cô đã "việc bé xé ra to" rồi cô Hiệu trưởng ơi. Cô đã khiến cho học sinh, cán bộ, giáo viên trở thành kẻ nói dối. Sự việc ra sao khi chân tướng được phát hiện, những gì cô Hiệu phó nói là nói dối? Những gì bảo vệ cam kết chịu trách nhiệm về lời khai cuả mình sẽ phải thật sự chịu trách nhiệm? Liệu cô có thể đền bù cho những tổn thất (không dự liệu được) của những con người liên đới này không?
Tôi chợt nghĩ nếu sự việc không trở nên quá to tát như hiện nay, chắc chắn giáo viên trong trường sẽ "nhắm mắt làm ngơ" vì miếng cơm manh áo. Nhưng quyền lực của truyền thông và mạng lưới quan hệ đã đưa vấn đề vượt khỏi tầm kiểm soát cũng như chịu đựng của tất thảy mọi người. Liệu có ai dám chắc cô Hiệu trưởng sẽ không phải ra toà? Có ai dám chắc toàn thể những người ký tên vào bảng khảo sát mà nói dối không phải chịu trách nhiệm liên đới? Nếu sự việc diễn biến theo chiều hướng đó, đương nhiên những người thực sự bị lừa dối sẽ lên tiếng, trước hết để bảo vệ bản thân, sau đó để bảo vệ những thứ lớn lao như giá trị đạo đức. Trước hết, chúng ta thấy đó là tiếng nói của 3 cô giáo. Tôi tin chắc rằng, sẽ có nhiều cô giáo, cán bộ và học sinh nữa sẽ lên tiếng, thậm chí cả những người "trót" ký vào bảng khảo sát như bác bảo vệ. Giờ "tình thân" trở thành "thân ai nấy lo" rồi.
Thay vì giải quyết khủng hoảng, cô Hiệu trưởng đã làm cho khủng hoảng càng khủng hoảng hơn. Bởi lý do rất đơn giản, để bảo vệ mình, cô sẵn sàng chà đạp lên giá trị của tất cả mọi người khác.

Học sinh còn có thể tin vào đâu? Phụ huynh còn có thể tin vào đâu? Xã hội rồi sẽ cuốn đi đâu với những người vô đạo đức như cô Hiệu trưởng?
Nhìn thấy bức ảnh ở dưới mà tôi thấy gai người. Nếu như bạn nhìn ảnh này, và đó là con bạn, bạn sẽ nghĩ sao? Đứa trẻ mới chỉ có 7 tuổi...


******
http://m.danviet.vn/kinh-da-trong/hoc-tro-bi-gay-chan-su-that-khong-ai-dam-bao-ve-745625.html
http://www.tienphong.vn/giao-duc/hieu-truong-truong-nam-trung-yen-tran-tinh-vu-hoc-sinh-gay-chan-1121154.tpo
http://www.tienphong.vn/giao-duc/toi-khong-dong-y-voi-ly-giai-cua-ba-hieu-truong-truong-nam-trung-yen-1121288.tpo
http://dantri.com.vn/su-kien/vu-hoc-sinh-tieu-hoc-nam-trung-yen-gay-chan-nha-truong-bao-cao-sai-su-that-20170217191959002.htm
http://dantri.com.vn/giao-duc-khuyen-hoc/vu-hoc-sinh-nam-trung-yen-gay-chan-18-giao-vien-dong-loat-phan-doi-ban-giam-hieu-20170218144835024.htm
http://dantri.com.vn/giao-duc-khuyen-hoc/chu-tich-ha-noi-cach-chuc-hieu-truong-hieu-pho-tieu-hoc-nam-trung-yen-de-dieu-tra-20170221004247119.htm
http://dantri.com.vn/su-kien/giao-vien-va-gia-dinh-noi-gi-ve-ket-luan-vu-hs-truong-nam-trung-yen-gay-chan-20170221115607386.htm
http://dantri.com.vn/phap-luat/chi-tiet-vu-taxi-cho-hieu-truong-dam-gay-chan-hoc-sinh-20170221012044579.htm

0 comments:

Post a Comment