Tháng 7 mưa ngâu. Hà Nội giờ chẳng còn những dải mưa ngâu buồn da diết. Nhưng tháng 7 lại là tháng của bão. Bão giảm xuống thành áp thấp, cũng mưa. Áp thấp mạnh lên thành bão, cũng mưa. Mưa rải một màu buồn lên đất trời. Mưa thấm buồn vào lòng con người. Không ngâu mà sao nước mắt chỉ chực trào ra thế?
Tháng 7 là tháng mùa vu lan. Ở trong Nam, tháng này còn là tháng báo hiếu. Những người con còn mẹ đeo bông hồng đỏ. Những người đã xa mẹ đeo bông hồng trắng. Họ cùng niệm cầu dưới chân Phật, để cha mẹ được bình yên. Ở ngoài Bắc, ngày rằm được cha ông quen gọi là ngày xá tội vong nhân, cũng là ngày những người còn sống dâng tấm lòng thành đến linh hồn người đã khuất, mong cho họ siêu thoát. Tháng 7 vậy đấy, một dấu lặng giữa đời sống tấp nập ồn ào.
Tháng 7 với những cơn đau tim dữ dội. Có những sự thực làm lòng mình quặn thắt. Vẫn biết rằng chỉ cần sống chân thành, chỉ cần hết lòng là có thể được cuộc sống đền đáp. Cái quy luật ấy có thể vẫn đúng. Nhưng có thể nó đúng trong cả mấy kiếp con người. Mà con người ta lại chỉ cảm nhận ở cái kiếp mà họ đang tồn tại thôi. Trớ trêu thay. Giá mà mình có nhiều sức mạnh hơn nữa, để cố sống, để cố sẻ chia. Nhưng mình không cố được nữa rồi. Mọi thứ đều sụp đổ trong ánh mắt sợ hãi và ngỡ ngàng của mình. Bế tắc trong cả sự bộc lộ. Giá mà mình giờ có thể đi đến một nơi nào rất xa...
Tháng 7 ơi, sao buồn quá đỗi...
----------------------------------
0 comments:
Post a Comment