Cơ quan tổ chức khám sức khỏe định kỳ cho anh em. Ai cũng háo hức cả.
Khâu đầu tiên là lấy máu. Lấy máu thì không có gì phải bàn.
Đến đoạn đo chiều cao, cân nặng. 2 thằng làm liền nhau. Thằng đầu tiên cao 1,57m, nặng 52kg. Nó thắc mắc rằng nó cao 1,6m, nếu có chăng vì gù, vì cuộc sống cực khổ, có thể nó sẽ bớt 1 phân, nghĩa là chí ít phải được 1,59m. Cô bác sỹ (mặc áo bác sỹ thì đúng hơn) nói thiết bị lù lù ra đấy, sai sao được. Thằng đầu tiên xuống cân, khuôn mặt lộ rõ vẻ trăn trở vì sao người mình lại cong nhiều thế mà không biết. Đến lượt thằng thứ 2, cao 1,56m, nặng 49kg. Cũng lại thắc mắc vì sao chị lùn thế, nó nhận được cái cười xòa của cô mặc áo bác sỹ, thỏ thẻ "hình như từ sáng đến giờ cũng có nhiều người nói họ bị đo sai. Có thể máy móc của em cũng không chuẩn". Rồi cô áo blue đó nhìn vào cái tờ giấy có ghi tỷ lệ tương ứng giữa cân nặng và độ lớn của ngực. Hóa ra thằng thứ nhất có vòng 1 lớn hơn thằng thứ 2 kha khá nhiều, mặc dù, nếu đo bằng mắt thường, không ai không thấy điều ngược lại.
Kế đến là khám nội. Bác sỹ hỏi "Cháu có bệnh gì không?". "- Bác sỹ nói bệnh là bệnh thuộc loại nào, tiêu hoa, hô hấp, da liễu?". "- Bất kỳ bệnh gì". "- Cháu chả sao cả, chỉ trừ ngày trước cháu bị đau dạ dầy, nhưng sau soi lại đã thấy khỏi rồi". Vậy là trong bệnh án, bác sỹ ghi luôn "Tình trạng sức khỏe: loại II, bị bệnh viêm niêm mạc dạ dầy". Choáng!
Tại vị trí khám mắt, thây nó lấy miếng bìa che cả 2 mắt, bác sỹ nói che 1 bên thôi. Rồi chả nhìn xem bệnh nhân làm thế nào, bác sỹ thấy đọc đúng hết, bèn ghi trong bệnh án "thị lực 10/10", trong khi thực tế là, 1 mắt của nó tốt, 1 mắt nhược bẩm sinh, hầu như không nhìn rõ cái gì, khi bác sỹ chỉ tới hình nào, nó bỏ hẳn miếng bìa ra, nhìn rõ rồi lại cho miếng bìa vào và đọc ngon lành. Còn 1 thằng khác được bác sỹ hỏi "Em đeo kính thế nào?". "- Em đeo 2 độ. Thế em có cần nhìn bảng nữa không?". "- Chả cần. Mà chị có phòng khám mắt. Cạc vi sit đây. Lúc nào cần em ghé". Chị ghi luôn thị lực 8/10. Xong.
Trong lúc đó, tại bàn khám ngoại, bác sỹ hỏi "Cháu có bị bệnh gì không?". "- Không ạ". Vậy sức khỏe loại I. Lại xong.
Tới bàn khám tai mũi họng, trong khi xem qua loa tai và họng, bác sỹ nói "Tôi chuyên khám tai mũi họng từ rất lâu rồi. Tôi đang viết sách về môn khoa học này đấy, sắp tới sẽ được bán trên thị trường". Không hiểu vị bác sỹ này cần nói điều gì, khuyến khích bệnh nhân mua sách hay là sao?!?
Đấy là chưa kể bàn siêu âm thì tơ hơ không màn mùng gi sất, chị em cứ gọi là... nhắm mắt mà cởi. Chụp X-Quang thì không cần ần uồng. Vân vân và vân vân.
KHÁM NHƯ THẾ THÌ KHÁM LÀM GÌ Ợ?
----------------------------------
5 comments:
Vậy em G còi là thằng thứ nhất à :)) =))
Nope, em lắng nghe và mô tả keke
Khám sức khỏe định kỳ của CQ em cũng gần như thế đấy. Đáng buồn. Ai tin vào kết quả khám định kỳ thì vẫn cứ chết vì không biết mình có bệnh. Một kiểu giết người mà không bị kết án.
Thêm 1 tình huống nữa rất funny: ở bàn siêu âm, 1 anh chàng có kết quả siêu âm rất tốt.
- Hình như anh có sỏi đấy.
- Không
- Bác sỹ lần trước khám bảo anh có sỏi mà
- Có sỏi à? Thế thì soi lại
Sau 1 hồi soi
- À, có sỏi 6mm nhé. Nhưng không sao. Cái này nhỏ ý mà.
Em tự đi khám sức khỏe ở bệnh viện, mà lại nói em đi khám sức khỏe, thì kết quả cũng không khác lắm đâu. Do đó, hoặc là em lựa chọn bệnh viện nước ngoài (VP) hoặc ra hẳn nước ngoài khám hoặc là chờ đến khi có dấu hiệu bất thường thì mới đi, mà thông thường, khi phát hiện có bất thường thì cái bất thường đấy chẳng nhỏ tý nào nữa rùi :(
Post a Comment