Lần đâu tiên đi nghe nhạc
Jazz hình như cách đây 7 năm, cũng tầm cuối năm như thế này. Ở Melia. Do Đại sứ
quán Arap tổ chức thì phải. Lại còn bày vẽ kiểm tra an ninh. Mình tưởng chỉ có
các bạn Arap đem bom ném người khác thôi chứ, làm gì có ai chủ động ném bom các
bạn Arap. Thế mà balo đi học của mình cũng bị lật tung ra. May mà chả có gì
hình trái bom. Lần đấy, mình thực sự ngạc nhiên vì sao jazz hay đến thế. Các cô
gái Arap trông bình thường thì ủ rũ trong cả mớ quần áo bùng nhùng chỉ hở mỗi
đôi mắt, ấy thế mà hôm ấy diễn hay đến lạ. Những tiết tấu vui nhộn khiến ai
trong khán phòng cũng muốn nhảy theo. Những vũ điệu dân gian tươi vui làm khán
giả vỗ tay không ngớt. Mình thích jazz từ đó.
Mình bị cái tật lười
tìm hiểu, cũng có thể là vì thích nửa vời đâm ra không có động lực. Mình chỉ cảm
nhận jazz là những giai điệu tươi vui. Nghe jazz, mình nhớ đến những bước xoay bebop
ở gót chân, thân người nghiêng theo chân xoay, đầu lắc tứ phía.
Thế rồi mình đâm ra
thích Trần Mạnh Tuấn với cây saxophone. Anh chuyên chơi nhạc jazz với những bài
hát dân gian, những bài đồng quê, và cả Trịnh Công Sơn nữa. Tiếng kèn ở anh vừa
vui nhộn vừa da diết. Những vũ khúc đồng quê lúc lả lướt với những cánh đồng
mênh mông lúc lại tươi vui nhộn nhịp với những phiên chợ đầu làng. Nhưng, jazz
của anh còn da diết trong tình yêu ẩn chứa trong từng bài hát của Trịnh Công
Sơn, về tình người, tình quê hương đất nước. Anh đã cho mình thấy jazz không chỉ
là những điệu nhảy blues.
Đôi khi mình thấy khó
hiểu vì jazz rất lạ, nhất là nghe những bản nhạc jazz của các nghệ sỹ lớn tuổi
châu âu.
Hôm nay, lại nghe jazz
sau 7 năm. 2 nghệ sỹ người Pháp, 2 nghệ sỹ người Việt. 1 bác già kéo
Contrabass, trầm như chính bác vậy. 1 anh béo với những ngón tay như nhảy trên
piano. Cậu chơi trống nhẹ nhàng, còn anh accordion thì nói cả 3 thứ tiếng,
anh-pháp-việt, tất nhiên là với tiếng việt chỉ dừng lại ở “cám ơn” thôi. 4 nhạc
cụ đặc trưng của dòng nhạc jazz. Lại khiến mình đung đưa theo swing. Dù là dân
ca việt hay pháp, ban nhạc cũng đưa mình đến với những bước nhảy tươi vui. Lại
cho mình cảm giác như 7 năm về trước.
Jazz là thế đấy. Jazz cần
để cân bằng cuộc sống. Jazz cần để ai cũng thấy yêu đời hơn. Jazz cho người ta
quên đi nhọc nhằn của cuộc sống.
Có lẽ đĩa jazz mình mua
từ bên kia để dành sẽ được bóc tem vào ngày mai.
*****************
Dành tặng cho bạn nào,
"nhỡ" đọc qua bài này, mà lại thấy thích nghe jazz:
http://www.surfmusic.de/format/jazz.html
(nghe 24/24 các thể loại jazz, covering các radio trên thế giới)
0 comments:
Post a Comment