show off

Ngày ấy, T đưa anh đến nhà em chơi. Ngày ấy, em chơi vơi trong tiếng cười và những câu chuyện T kể nên cũng chả để ý gì. Ngày ấy, em còn ước sao sẽ gặp 1 người như T để lấy làm chồng...

Rồi anh trở thành học sinh của em. Tiếng cười hiền của anh không làm giảm những câu "mắng mỏ" của em mỗi giờ lên lớp. Dẫu sau đó thấy "hơi hối hận", em vẫn không bỏ được cái tật mắng anh hoài...

Anh cứ lặng lẽ, cười hiền thế bên em suốt mấy năm trời. Em lại cứ vô tư bắt anh đưa đón sau mỗi giờ học. Nào thì thăm bạn ốm. Nào thì đi sinh nhật. Nào thì đi tặng quà 8/3. Chả biết anh có thấy "lợn gợn" gì không mà không thấy từ chối em bữa nào.

Bẵng đi gần 1 năm, anh báo tin lấy vợ. Em mừng vì thấy mình không dày vò anh nữa. Ngày cưới anh, đứng ngay trước mặt bao nhiêu người, trong đó có cả T, mà mẹ anh nói "Sao con không làm con dâu bác, để bác vui?". Em cười giòn và bảo "trông bác đang rất hạnh phúc đấy thôi ạ!"

Em bắt đầu làm bạn với cả vợ anh. Em vui vì bạn ấy không "nghĩ xấu" về em như người khác. Em vui vì thấy trong mắt anh một màu hạnh phúc. Trong vô vàn kỷ niệm, em nhớ về bức hình anh tặng em ngày 8/3 "It's OK to show off a little. Congratulations. T". Bức hình chụp 1 cậu bé đang cố đạp xe, trên 1 bãi cỏ rộng, khuôn mặt vô cùng thích thú.

Rồi em đi xa, trước khi anh nghe tin về em như thế.

Khi em về, biết rằng gia đình anh cũng đã đi xa.

Còn hôm nay, mình vô tình gặp nhau ở đây. Gần mà xa. Xa nhưng vẫn gần. Anh vẫn hỏi tin về em. Em vẫn hỏi tin về anh.

Như thế cũng được rồi anh nhỉ?

Trong 1 góc trái tim, mình vẫn dành cho nhau những tình cảm chân thành. Những tiếng cười hiền và những câu nói vô tư.

0 comments:

Post a Comment