Chuyện chị em mình


Ngày em còn bé tý xíu như quả trứng, mẹ đã bảo chị rằng chị sẽ có em. Mẹ hỏi chị thích đặt tên em là gì, chị nghĩ hoài, cũng ra 1 số tên nhưng rồi cuối cùng chị chọn là CuBi. Hàng ngày chị vẫn thường nói chuyện với em, chị mời em ăn cơm, chị say good night em khi đi ngủ, chị mách em rằng mẹ chị "không ngoan", chị bảo với bà "cháu sẽ bảo em CuBi không chơi với bà nữa" khi bà mắng chị. Cứ thế chị trò chuyện tới khi em đủ lớn để chui ra khỏi bụng mẹ. Chị cứ hỏi dì "Mẹ cháu làm thế nào để em CuBi chui ra ngoài?" thì có lúc nhận được câu trả lời rằng "Mẹ nhờ cô Tiên dùng phép thần thông biến hóa để mang em ra ngoài", lúc dì lại bảo "Mẹ rặn "ùm" một cái là em ra liền". Nói thực là chị cũng thắc mắc lắm, để chị kể em nghe, nhưng chỉ chị em mình biết thôi nhá, chứ người ngoài biết thêm thì ngượng lắm. Bình thường ý, khi chị đi "nặng" mà khó ra, mẹ cứ bảo chị cố rặn vào để các chất bẩn bay ra khỏi người. Không biết mẹ có rặn em theo đường đó không nhỉ? Dì thì cứ bảo có đường khác cơ, nhưng chị vẫn không biết là đường nào.
Nhưng mà thôi, cứ cuối cùng em ra là được. Em ra để chị em mình gần nhau hơn. Bà ngoại bảo, lúc mẹ sinh em, chị đang ngủ tự nhiên đạp dữ dội. Dì cũng bảo tự nhiên thấy đau quặn ruột phải mà không hiểu lý do làm sao, thậm chí dì còn kiểm tra lại xem tư thế ngủ có đúng không, nhưng vẫn không có gì bất thường. Chỉ 5-10' sau mẹ đã thông báo là em ra đời. Chị không biết bà và dì vào đón em lúc nào, nhưng sáng hôm đó, chị còn đang mơ màng thì nghe thấy dì gọi "Con ơi dậy đi học, em Bi đã ra đời rồi đấy!". Chị bật dậy như 1 cái lò xo, chị cứ tưởng là em xuất hiện ngay trước mặt chị cơ, nhưng chắc chắn là không phải rồi. Từ đấy, chị được chính thức lên chức. Chị thấy mình "lớn" hơn, chị phải xử sự nhẹ nhàng hơn, phải ít khóc hơn, phải tự lập hơn. Thi thoảng chị quên thì em "nhắc" chị nhé.
Ngày nào chị cũng muốn vào chơi với em, nhưng khổ nỗi chị chưa mua được quà gì tặng em cả. Trên đường đi học về, chị với dì nghĩ mãi mà không ra quà gì. Đồ chơi siêu nhân thì dì bảo em còn bé quá chưa chơi được, búp bê thì dì bảo không thích hợp với con trai, benpathen thì dì lại nói dùng chung với chị cũng được. Chị trăn trở lắm ý, nhưng lâu lâu lại quên luôn cái việc nghĩ ấy. Cuối cùng, chị cũng mua được cho em 1 cái kẹo. Chị bảo sẽ nói với em rằng "Em còn bé nên chị tặng cho em 1 món quà nhỏ bé, nhưng rất ngọt ngào, đó là cái kẹo", nhưng đến khi gặp em, chị mừng quá quên hết luôn. Dì nhắc thì chị đưa cho em mỗi món quà đấy thôi. Chị cũng ngượng nữa, bệnh viện có bao nhiêu người mà. Nhưng, điều chị thấy hay nhất là chị cũng có quà. Em mới bé tý thế đã biết đi siêu thị mua quà tặng chị. Mà em còn biết chị thích đồ chơi bác sỹ biết bao nhiêu. Chị vui lắm ý. Vừa cảm ơn em chị vừa bóc quà ngay. Chị bóc hộ cả em nữa. Kẹo chị tặng em chính là hộp phấn rôm. Còn quà em tặng chị thì chị chơi ngay tại bệnh viện rồi. Chả biết sau này chị có làm bác sỹ không nhỉ, mà giờ chị mơ ước có đồ chơi bác sỹ thôi.
Hôm đầu tiên ấy, chị thấy em chỉ ngủ thôi, lâu lâu lại ọ ẹ vì khó chịu hoặc đòi ăn, nhưng em chả nói chuyện gì với chị. 2 mắt em nhắm tịt, goi thế nào cũng không thưa. Nhưng không sao, vì chị có đồ chơi bác sỹ thay thế mà.
Hôm sau, chị lại đòi vào thăm em, nhưng bà với dì không cho vào, vì hình như chị nghịch quá hay sao ý. Đến ngày thứ 3, chị về nhà thì đã thấy em ở nhà rồi. Thật là tuyệt diệu, vì chị sẽ được ở với em suốt ngày. Mà em cũng mở mắt nhiều hơn, ăn nhiều hơn. Có buổi chị ở trên phòng với mẹ và em cả chiều. Đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên là nguyên tắc của chị (chỉ thỉnh thoảng quên tý thôi hihi). Chị chả thấy chán gì đâu nhé. Em mà cứ mở mắt là chị lại vỗ về em ngay. Chị còn giúp mẹ lấy tã, khăn, ... cho em lúc em thay bỉm nữa cơ. Em thấy chị có siêu không nào?
Thế là đã 1 tuần kể từ khi em ra khỏi bụng mẹ rồi đấy. Chị thấy rất chi là gắn bó với em. Chị em mình sẽ thương yêu nhau, chị sẽ nhường nhịn em nhiều điều nhé. Nhưng chị nói trước này, chị cũng không "hiền" để em bắt nạt đâu. Những gì chị được người lớn dạy, chị sẽ dạy lại em đấy. Chị bắt chước "hơi bị giỏi" mà (làm mới kém thôi haha).
Chị em mình đã có những tấm hình đầu tiên rồi. Ngày xưa tháng nào chị cũng có ảnh, dì cũng upload hết lên đây. Giờ em cũng thế. Hy vọng sau này chị em mình sẽ nhìn lại, để thấy tuổi thơ của mình đã trôi qua như thế nào, và đã thay đổi ra sao qua năm tháng.
Chị em mình sẽ mãi gắn bó như thế, CuBi của chị nhé!
Yêu CuBi nhiều,
Chị Chi

0 comments:

Post a Comment