Lưu bút tuổi học trò


Lần sờ quyển lưu bút hồi cuối năm lớp 9, mình lại thấy buồn cười, buồn cười về cách viết nhật ký, buồn cười về những người viết lưu niệm cho mình. Nhưng, cái buồn cười nhất là những nhận xét mà bạn bè dành cho mình. Có những cái mình không thể nhớ vì sao lại thế, có những cái không hiểu vì sao ngày ấy mình lại khác bây giờ.
Lúc đầu mình còn định lưu lại tất cả những bài viết ấy vào đây, nhưng giờ mình thấy nên “tổng hợp” nó thì hay hơn.

Trước hết là những comments tốt đẹp:
hoa hậu
Hầu như đứa nào cũng gọi mình vậy trong cuốn lưu bút. Âu cũng thành quen vì mình được mệnh danh là thế suốt những năm cấp II. Điều mình ngạc nhiên là trông mình hồi ấy hết sức bình thường (bây giờ vẫn thế hehe), chưa kể mình còn là 1 con bé gầy guộc, nhỏ thó (bé gần nhất lớp), và trong lớp mình phải nói là rất nhiều đứa xinh, thậm chí xinh hơn mình rất nhiều, phổng phao hơn rất nhiều. Trong cuốn sổ này, cái Ngọc còn viết “có khuôn mặt khả ái nhất lớp”. Thậm chí cái Linh (tổ trưởng) còn nói “vẻ đep rực rỡ của 1 bông hoa mẫu đơn nhưng cũng cao quý của 1 bông hoa nhài”. Rực rỡ gì nữa chứ, héo úa hết rồi Linh ơi. Đúng là “Các vị quá lời, quá lời!” hị hị.
Liên quan đến chuyện này, Lê (lớp trưởng) còn kể lại 1 “tai nạn nghề nghiệp” trong “ánh hào quang hoa hậu” của mình. Đó là hồi lớp 8, giữa trưa hè nóng gắt, sau khi tan lớp học thêm, cả lớp đi giữa sân trường. Chúng nó gọi “hoa hậu”, rồi “hoa khôi”, kế đó modify thành “hoa hôi”. Mình ấm ức đi trước, chạy qua sân B8 ngồi khóc nức nở (đúng là cũng sính hào quang thật). Một lúc sau, thấy 1 số đứa chạy lại xin lỗi rối rít, chắc vì thấy mình khóc thảm cảnh quá, hoặc trong lòng thấy “cái tâm không yên” khà khà. May mà chỉ có 1 lần đấy thôi, sau thi thoảng cũng có đứa nói, nhưng không trở thành campaign như đội áo đỏ chống chính phủ Thái Lan vừa rồi. Mà mình cũng chả buồn khóc lóc hay than vãn gì chuyện đó nữa.
con bé tết tóc 2 bên, ngộ nghĩnh đáng yêu
Ngộ nghĩnh mà sao lại có đứa hay trêu chọc mình vậy. Nhớ ngày đó bên cạnh lớp mình là lớp 7B. Thì toàn lũ trẻ con cùng khu nên chả lạ lẫm gì nhau cả. Hồi cấp 1 mình còn học lớp B nữa nên có thể coi bọn này là “cựu bạn bè”. Thế mà bọn con gái lớp đấy (trong đó có 1 đứa hàng xóm mà cãi nhau với nhà mình) chạy qua cửa lớp mình, nhìn mình ê ê rồi cười ré lên trêu chọc. Mình ức quá rồi cũng khóc. Chả hiểu sao hồi đấy nhạy cảm thế không biết. Giờ thì còn lâu mới để ý đến ba cái việc lăng nhăng.
Chính bọn này năm lớp 9, vì “nhìn mình thấy ghét” nên tụ tập 1 lũ rồi tìm cách tấn công mình trên đường đi học về. Hồi đấy cũng dại. Bình thường mình đi học về cùng cái Huyền và Mai Lan. Hôm đó chúng nó lại đi đường khác. Mình đi cùng cái Chiều về. Mình biết bọn này đang tìm cách đánh mình. Thế mà mình còn bảo cái Chiều “mày đi thẳng đường B10, tao rẽ vào đường B5. Đúng là không có cái ngu nào giống cái dại nào. Mình đi 1 mình nên chúng nó càng dễ ra tay. Đúng lúc mình đi về đến B3 (đằng sau B4), cả lũ (phải đến 6 đứa) đuổi kịp mình, chúng nó đứng vòng tròn xung quanh mình, và a lô xô nhảy vào đấm đá mình (giống bọn học sinh giờ quá, bạo lực học đường đấy!?!). Không hiểu sao lúc đấy mình can đảm thế, mặc dù trong lòng mình vừa run sợ vừa tức tưởi. Mình cầm cái cặp đi học, vừa xoay vòng tròn vừa quăng cái cặp. Có lẽ vì cú đáp trả của mình như thế, mà chúng nó cũng chờn, chúng nó chỉ xô vào 1 tý rồi thôi ngay. Cái Nam hàng xóm còn ra vẻ thương tình “thôi chúng mày đừng đánh nó nữa”, đúng kiểu chiến dịch “củ cà rốt và cây gậy” của Mỹ. Mình chỉ còn nhớ được 1 vài tên trong số đó: cái Nam hàng xóm, 2 cái Chi ở B1, cái Hồng ở B5, cái Hạnh ở B19, cái Hương B7 (mình ghét con này nhất). Còn đứa nào nữa thì chịu. Hì hì, nghe cứ như “1 mình 1 mặt trận ý nhỉ, anh hùng ghê.
con bé chăm chỉ, đầy nghị lực
Đức tính chăm chỉ hình như là bẩm sinh hehe. Miễn bàn.
Nhưng đầy nghị lực thì mình không hiểu. Mình không hiểu đã thể hiện cái “nghị lực” ấy như thế nào để bạn bè viết vậy. Thực ra, hồi đó, học hành cũng không có gì nhiều, không quá khó, không quá bon chen. Ngoài những giờ học ở lớp, mình chỉ học thêm tại trường theo thông lệ vẫn thế. Buổi tối thì về làm bài. Có thế thôi nhỉ. Đành rằng mình có thể khác chúng nó ở chỗ mình phải phụ bán hàng mẹ buổi tối và những ngày cuối tuần. Nhà mình nghèo hơn nên phải thức khuya, dậy sớm hơn. Nhà mình chật chội hơn nên không có bàn học tử tế. Nhà mình phức tạp hơn nên cũng “phức tạp” hơn chúng nó. Nhưng thế mà chúng nó nhìn thấy cái “nghị lực” của mình phát tiết thì cũng giỏi thật. Tại hạ “bái phục, bái phục”.
có năng khiếu tiếng Anh
Cái comment này thật là funny. Đơn giản là vì mình học tiếng Anh từ rất sớm nên khá hơn một ít. Ngày ấy, toàn trường học tiếng Nga. Cô giáo Nga văn cứ bắt học sinh phải đến nhà học thêm, không đến sẽ bị trù. Lớp mình sau 1 thời gian “không chịu nổi”, đã viết 1 bức thư lên Hiệu trưởng Nhà trường đòi đổi môn ngoại ngữ sang tiếng Anh, có chữ ký của cả lớp. Đây là 1 sự kiện lớn của trường, 1 cú sốc với cô giáo và 1 dấu hiệu mở màn cho 1 sự thay đổi mang tính cách mạng. Nhà trường phải “nhập khẩu” 1 cô giáo Anh văn từ khu vực nào đó gần sông Hồng ý, duy nhất 1 cô cho 1 lớp. Đó là thời điểm bắt đầu học kỳ II của lớp 7. Trong khi các bạn hầu như chưa biết gì về tiếng Anh, thì mình đã học đến quyển English 8 rồi. Không “giỏi” mới lạ.
Nhưng có ai biết được sự thực của vấn đề. Ngần ấy thời gian học trước mà mình cũng chả khá lên là bao. Ngoài lý do học chay, không có nguồn sách tham khảo (vì nhà nghèo, lấy tiền đâu mà mua), còn có 1 vài lý do khác nữa: cô giáo dạy ở trung tâm ngoại ngữ toàn các cô “rừ”, kiến thức cũng tạp nham, đơn giản, không sâu nên không thể dạy nhiều; thứ nữa, cô giáo dạy ở lớp thì còn nói ngọng, làm sao mà dạy được học sinh chuẩn. Cái hậu quả nhãn tiền của việc này là, mặc dù được khen thế, được đi thi học sinh giỏi nhưng chả mang về thành tích gì bao giờ (hix, ngượng quá đi mất). Chỉ có năm lớp 9, được giải ba quận, được vào học lớp bồi dưỡng của quận để đi thi thành phố, lúc kiểm tra vòng loại của quận thì trượt toét. Nguyên nhân rất đơn giản: đời mình mới chỉ biết đến thì hiện tại hoàn thành, mà bọn đội tuyển học vèo vèo đến thì hiện tại hoàn thành tiếp diễn và những thứ khó hơn rất nhiều. Nhìn vào các bài kiểm tra mà cứ như ma trận, toát mồ hôi hột. Nhớ lần mình đem vở về nhà hỏi cô giáo “Cô ơi, cô giải thích cho em thì hiện tại hoàn thành tiếp diễn, em không hiểu nó khác thì hiện tại hoàn thành thế nào”, thì nhận được câu trả lời “Nó chả khác đâu em ạ, em cứ dùng thì hiện tại hoàn thành cho cô cho nó lành”. Học sinh của cô không trượt mới lạ.
Mấy đứa mà biết sau khi mình vào cấp 3 (lại còn vào lớp đã biết tiếng Anh), liền tù tì 2 bài kiểm tra đầu tiên mình lĩnh hai con 5, và bị cô Mai nói là dốt, “đơn giản thế này mà cũng không hiểu à?”, trăm phần trăm chúng nó sẽ rút lại lời khen này cho coi.
Đời mình mà không có cô Chi dạy dỗ, kèm cặp thì chắc giờ vốn tiếng Anh cũng bằng zero. Mình biết ơn cô suốt đời.
thi khối D, thi đỗ trường chuyên với số điểm tuyệt đối, có học bổng
Trời, bọn này toàn chiêm tinh. Đời mình chưa bao giờ có ý tưởng về trường chuyên hay khối D đến khi mình thực sự đỗ vào Chuyên ngữ. Nhớ những ngày mẹ cho lên Sư phạm học ôn, mình còn thấy trường này “sao mà kỳ lạ”, dưới là Ban giám hiệu, trên là quần áo sinh viên phơi đầy. Lại còn học trên 1 hội trường lớn, chừng hơn trăm học sinh, giảng bài bằng loa. Sau này vào trường mới biết chế độ học của học sinh ở đây như các anh chị đại học. Nhưng công nhận bọn này dự đoán hơi bị trúng.

Còn đây là những comments rất negative:
kiêu ngạo, hay hờn dỗi
Mình thề, mình hứa, mình đảm bảo, mình không kiêu ngạo. Mà mình cũng chả nhớ mình làm gì mà mọi người bảo mình kiêu ngạo. Hay tại kỷ niệm xấu nên không nhớ hì hì.
Ai hỏi gì mình cũng cho mượn. Trong giờ kiểm tra, ai nhờ gì mình cũng giúp mà (trừ những lúc mình chưa xong, hoặc giữ lại 1 tý chút để cho còn có sự khác biệt). Ai chả làm thế, nhỉ? Đời mình đôi lúc cũng cho người khác hết những gì mình có, và hậu quả là mình không được công nhận bằng người ta. Vì thế mà 1 số người bảo mình là NGU đấy.
Hay hờn dỗi thì chắc là có. Trẻ con mà, tránh sao hờn dỗi. Người lớn giờ còn hờn dỗi đầy. Hay tần suất hờn dỗi của mình nhiều đến mức phải ghi vào lưu bút nhỉ? Mà khối đứa nói. Chắc chúng nó nhìn nhau copy thôi (haha).
Con Ngọc còn nói mình ích kỷ nữa chứ. Mình có gì đâu mà ích kỷ nhỉ? Khó hiểu quá! Ôi mình vô tội!
đọc tiếng Anh nhanh quá, bạn bè không hiểu
Hix, không biết mình có tự coi điều này là 1 lời khen không, haha. Đọc nhanh vì 2 lý do: (1) học trước, biết nhiều thì tất nhiên phải thuộc mặt chữ, phải đọc nhanh hơn rồi; (2) có thể có nhiều từ không biết nên đọc nhanh để lấp liếm (hình như lý do này nhiều hơn, thế mà không ai phát hiện)
hay làm mất lòng bạn bè
Cũng có thể, mặc dù mình có cố nặn ra cũng chả nhớ mình làm gì mất lòng bạn bè. Nhưng mà thú thực, ngày đó, ngoài tổ mình ra, mình cũng chỉ chơi thưa thớt với 1 vài đứa, đặc biệt hầu như chả chơi với thằng con trai nào. Có lẽ đúng hơn là chẳng thằng nào chơi với mình. Có lẽ thi thoảng một vài đứa vẫn còn giao tiếp với mình vì mình chơi mấy trò của con trai như đá cầu hay chơi các bộ môn khác đều rất khá, nào thì nhảy dây, nào thì chơi chuyền, nào thì ủn đẩy, nào thì chạy,… Ngoài ra, chúng nó bibi mình lun.
Mà mình cũng chẳng hiểu thật, cái chuyện không chơi với thằng con trai nào còn kéo dài hiệu ứng đến hết những năm đại học. Không hẳn là không có bất kỳ 1 thằng bạn trai nào nhưng đa phần là không. Chắc là chúng nó không thích cái kiểu của mình (đừng hỏi kiểu của mình là kiểu gì vì chính mình còn chả biết). Chúng nó không cảm thấy quý mình. Trừ Dũng là đứa chơi nhiều với mình những năm đại học, còn đâu…
Ấy thế mà vừa ra trường, quanh mình toàn những người bạn nam giới. Già có, trẻ có. Ai ai cũng yêu quý. Gặp, nói chuyện là thấy quý luôn được (Ơn giời, may quá!). Dạo này mẹ còn bảo “Sao mẹ toàn thấy các em mời chị đi chơi thế? Không có các anh nào khác à?” Hơ, mẹ hỏi con, con hỏi ai đây?

********
Tháng 6 rồi, đúng mùa chia tay. Lâu lắm rồi mình không có cảm giác thi cử, không có cảm giác “nao lòng khi đưa bút trên trang lưu bút”. Tuổi thơ xa quá xa. Chỉ còn rớt rơi những giọt thương nhớ khi đọc những trang lưu bút. Rồi từ ấy ngẫm người ngẫm ta, ngẫm mãi về cuộc đời này.

0 comments:

Post a Comment