Life (cont. 2)


Cứ bảo kể với anh chuyện mẹ suýt bị "bỏ bùa mê" mà cứ quên mất.
Lần 1 cách đây khoảng gần 2 năm gì đấy. Mẹ đang đi chợ về thì có 1 chị trung niên sán đến. Chị bảo:
- Cô bị mộng trong mắt à? Cái này nguy hiểm lắm cô ạ. Cô mà không chữa ngay là nó kéo hết mắt, cô không nhìn thấy gì nữa đâu. Cháu cũng bị như cô đấy. Nhưng cháu đang đi chữa rồi. Đấy, cô nhìn mắt cháu có thấy không? Cô đi chữa đi. Cháu đèo cô đi. Cháu có chị bạn đang đèo cháu đi mà. Chị bạn cháu ở đằng sau kia kìa. Lấy thuốc ở ngay Kim Mã thôi. Cô lên xe đi, cháu đèo cô đi luôn.
- Thế hả cô? Cám ơn cô đã mách nhé. Nhưng giờ tôi đang đi chợ.
- Không sao, cô cứ lên cháu đèo. Chỉ 1 tý thôi là được mà. Cô lên xe đi.
- Ừ, ừ, thôi cô ạ. Để tôi đi sau vậy. Giờ tôi đang đi chợ. Mà lại không mang theo tiền.
Co kéo một lúc mà mẹ tôi vẫn không "bị thuyết phục", 2 cô đấy bỏ đi.
Về nhà mẹ mới sực nhớ ra trên người mình có đeo mấy đồ trang sức, dẫu cho nếu có đem đi bán thì cũng chả được bao nhiêu.
Hú vía.
Về mẹ kể với cả nhà để rút kinh nghiệm.

Lần 2 thì chỉ cách đây có 1 tuần. Số là mẹ đi lên công an quận có việc. Lúc ra về, mẹ đi bộ ra bến xe buýt. Mới ra khỏi cổng công an, mẹ gặp 1 thanh niên phóng xe máy từ trong ngõ ra. Mẹ dừng lại nhường đường. Cậu thanh niên trông mặt cũng không đến nỗi, sau khi nhoẻn cười, bỗng dừng xe máy lại và hỏi:
- Bác đi đâu, lên đây cháu đèo?
- Cám ơn anh, tôi đi về nhà thôi.
- Nhà bác ở đâu ạ?
- Nhà tôi xa, ở tận Cầu Giấy cơ.
- Cầu Giấy cũng được ạ. Bác cứ lên đây cháu đèo.
- Ừ, nhưng mà tôi không có mũ bảo hiểm. Thôi anh cứ đi đi. Tôi đi xe buýt cũng được.
- Không sao ạ, cháu đi lách là được mà. Bác cứ lên cháu đèo.
- Cảm ơn anh, tôi đi xe buýt cho chắc.
Cậu thanh niên đi thằng. Khi lên xe buýt, mẹ kể lại với người trên xe, rằng có cậu thanh niên tốt thế... Họ bảo "cũng chẳng biết được đâu bác ạ". Mẹ chợt giật mình vì nghĩ đến khả năng lại bị lừa như lần trước. Trên người cũng có mấy cái vòng, rồi giấy tờ cũng quan trọng. Lại hú vía.
Em bảo nếu mà mẹ đồng ý đi lên xe lúc ấy, có khi đến giờ chúng con cũng chả biết mẹ ở đâu mà tìm. Vì mẹ không có điện thoại, không có phương tiên liên lạc gì sất.
Mẹ nhớ lại câu chuyện y hệt thế của bà người quen gần nhà, diễn ra trước đó 2 tuần.
Bà vừa từ cửa hàng vàng đi ra, thấy cậu thanh niên chạy xe máy sáp gần, và nói chở đi lấy thuốc chữa bệnh, ở ngay Yên Hòa. Bà cứ thế leo lên. Và cậu thanh niên đưa bà đến 1 chỗ không phải là Yên Hòa. Để bà vào đó, cậu khóa cửa, rồi ra ngoài gọi thêm người vào. Thật may là trong lúc đó, có người hàng xóm thấy vậy, bèn bí mật đi báo công an. Khi công an ập đến, bà già vẫn ngồi trong đó, 2 thanh niên cũng vừa vào. Công an liên lạc được với con trai bà để đến đón bà. May là bà chưa bị mất cái gì. Chắc là 2 thanh niên muốn làm quả lớn nên để dành bà như vậy. Không ngờ bị tóm luôn. Mãi tới khi về nhà, bà mới hoàn hồn, không biết mình đã làm gì, ở đâu.

Những câu chuyện của những người già như thế, dẫu có biết để rút kinh nghiệm, thì cũng khó kiểm soát họ. Hàng ngày mẹ vẫn đi loanh quanh, chỉ ra khỏi nhà đã mất kiểm soát rồi, em biết làm sao?

0 comments:

Post a Comment