Life


Anh à,

Hôm nọ có chị bác sỹ kể em nghe câu chuyện trước đây chị ý thực tập. Em cứ thắc mắc mãi sao trông chị ý nhỏ xinh thế, nhát thế mà lại làm ngành y. Đôi khi nó là cái nghiệp, anh nhỉ, đến chị ý cũng chả hiểu tại sao.

Chị ý bảo hình như mình nhẹ vía. Làm ngành y, nhìn thấy người chết cũng là bình thường. Khuân xác người chết, thậm chí sờ vào họ cũng là 1 điều hết sức bình thường. Nhưng (nhờ giời), chị ý chưa bao giờ phải làm những việc đó. Có những đêm trực thực tập ở phòng cấp cứu, mặc dù có rất nhiều ca hấp hối, nhưng họ cứ chờ đến khi chị ý giao ca xong mới... trút hơi thở cuối cùng. Cứ khi nào chị ý trực phòng cấp cứu thì phòng hậu phẫu chết cả loạt. Ngược lại, cứ lúc nào trực ở phòng hậu phẫu thì bệnh nhân phòng cấp cứu cứ lần lượt ra đi.

Có 1 đêm, chị ý trực ở phòng hậu phẫu. 2 người bạn chị ý trực ở phòng cấp cứu. 1 bệnh nhân chết. 2 chị này khênh xuống nhà xác. Mới đi được vài bước, 2 chị bỗng thấy chân người đàn ông động đậy. 2 chị thả bịch cái cáng xuống đất, mặt cắt không còn hột máu, chạy 1 mạch ra cửa bảo vệ Bệnh viện Việt Ba khóc như mưa. mặc cho người đàn ông lăn lốc cốc trên sàn. Nghe tiếng 2 người bạn khóc, chị chưa cần hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cũng bỏ đấy, chạy 1 mạch ra cửa bảo vệ khóc rống lên. Bảo vệ ở đấy nói "chưa bao giờ tao thấy có đứa khóc như chúng mày". Bác sỹ sợ quá, ra khám lại cho bệnh nhân, thì thấy chết thật. Nhưng các chị cãi sống cãi chết rằng chân ông ý động đậy, mà không hiểu rằng khi di chuyển thì chân động đậy cũng là điều dễ hiểu thôi. Sau này, các chị hú vía vì đó là bệnh nhân vô thừa nhận, đưa vào viện từ những góc khuất của Ga Hàng cỏ lúc bấy giờ. Và cũng hú vía rằng bác sỹ xử lý nhanh, nếu không, bệnh nhân xung quanh đó mà kịp hiểu ra chuyện thì cũng chưa biết việc gì sẽ xảy ra.

Từ giờ em cứ kể anh nghe những câu chuyện cuộc sống quanh mình như thế nhé? Anh có kỷ niệm nghề nghiệp gì, kể em nghe với đi!

0 comments:

Post a Comment