Mặc dù được nói trước, nhưng mình vẫn hơi "háo hức" đến Bogor. Nếu nói không phải vì mình thích đi chơi thì không đúng, nhưng đó chỉ là 1 phần thôi. Mình mong gặp lại tụi lớp mình. Cũng hơn 1 năm rồi còn gì... Không thể nghĩ mình lại vui mừng đến thế khi nhìn thấy Sigit từ trên xe bus. Nhảy dựng lên, lao ầm xuống, bọn mình đã hug thật chặt. Cứ nghĩ sẽ còn lâu lắm mới được gặp lại, vậy mà đã được gặp rồi, gặp thật. Vui biết bao.
Quãng đường đi thật dài. 8h sáng xuất phát tại nhà, chuyến bay HN-SNG take off lúc 10h40, transit hơn 2 tiếng tại sân bay Changi, mình tiếp tục hành trình tới Jarkarta, và dừng chân lúc 6h30 tối. Loanh quanh đổi tiền, chờ bus và chờ các bạn Philippines, mình lên xe chừng gần 7h, đến khách sạn lúc hơn 9h tối. Chỉ từ Việt Nam sang Indonesia thôi mà mất trọn 1 ngày. Có quá dài không nhỉ?
Đó là khu resort Lido Lakes Hotel, rất yên tĩnh, trong lành, khá cách biệt với thế giới bên ngoài. Nếu ai phải lăn lộn suốt ngày với công việc thì đây là một nơi nghỉ tốt. Sáng đầu tiên, mình để chuông đồng hồ cũng bằng thừa, vì không thể ngủ được. Việc đầu tiên làm sau khi tỉnh giấc là chụp ảnh quanh nơi mình ở. Hơi lạnh mát của không khí vùng núi trong lành thấm qua da thịt, khoan khoái vô cùng. Đến sáng ngày thứ 2, can đảm hơn, mình đi bộ tập thể dục, dọc con đường lên núi. Đặt mục tiêu khu nghỉ kế tiếp nhưng đi hoài mà vẫn chỉ thấy hình xa xa nên mình đành phải quay về. Con đường ẩm, ấm mùi đất, ấm mùi cỏ hoa. Indo có rất nhiều cây giống Việt Nam, ngô, khoai, sắn, cây ăn quả. Có những cây tán lá rất lạ, vừa giống lá chanh, vừa khác xa. Có những quả trông bóng mượt như vú sữa, nhưng khi héo, bên trong lớp vỏ mỏng là 1 lớp xơ rất dày, như xơ dừa vậy. Sáng ngày thứ 3, vì bận không đi được vào buổi sáng nên buổi chiều mình quyết định dạo bộ. Cũng may là gặp thằng bạn Cambodia rất hăm hở accompany. 2 đứa quyết định ra ngoài đường, khám phá cuộc sống bình dị của người dân Indonesia. Cũng xe ôm, xe mini-bus, xe lam, người dân nơi đây lam lũ chả khác gì quê mình. Vỉa hè thì không có lối đi, cửa xe bus thì không bao giờ đóng, thậm chí còn không có cửa. Cuộc sống vùng núi mà...
Văn hóa Bogor là tập hợp văn hóa của các chủng thổ dân khác nhau. Bữa tối nào mình cũng được thưởng thức. Điều phát hiện ra từ những điệu múa này là họ thường xuyên khom lưng, điệu múa uyển chuyển nhưng hay thay đổi bất ngờ, hông ngoáy rất nhiều và mắt hay liếc "đưa tình". Họ có kiểu mời người nhảy rất đặc biệt, đó là choàng khăn qua người khác và kéo về sân khấu. Cứ mỗi lần thấy họ đến gần là mình phải "cắm mặt" vào ăn, không thì bị choàng khăn qua cổ mất. Có 1 điệu múa mà chắc không bao giờ mình quên, đó là múa võ trong đám cưới. Trong đám cưới lãng mạn và trang trọng ấy, người ta lại múa võ. Không thể tưởng tượng được. Nhưng nó là văn hóa. Có thể mình chưa đủ hiểu ý nghĩa của những điệu võ ấy mà...
Được ngắm cũng thik, nhưng mình thích hơn là điệu Pocho pocho của Indonesia và free dance của người Philippines. Theo mình, điệu pocho pocho rất hay, lịch sự, trang trọng mà không kém phần vui vẻ, lại rất dễ fit với các loại nhạc nhảy khác nhau. Nhưng free dance thì đúng là buồn cười. Full fun and joy there! Mình có thể nhảy suốt, trừ khi người mỏi mệt hoặc mất quá nhiều năng lượng. Mình thích cô Wienand nhảy lắm, vì cô gốc Mỹ La tinh, điệu nhảy như ngấm vào máu thịt, rất tự nhiên, uyển chuyển và thân thiện. Thực sự là rất vui.
Mấy ngày ở Bogor là như vậy đấy. Bogor đẹp vừa thôi, nhưng con người ở đây vui vẻ và thân thiện. Nếu cho mình cơ hội, chưa chắc mình quay lại, nhưng đó là 1 good experience.
Giờ buồn ngủ quá rồi. Hành trình tiếp theo mình sẽ kể các bạn nghe nhé!
1 comments:
ơ hờ, em G còi sướng nhỉ, bay nhảy suốt ngày
Post a Comment