Telephone...




… nó đang muốn in bài tập để nộp cho cô. Nó bê máy xuống cuối lớp để kết nối máy in. Có vẻ xa quá. Nó đành bê máy in lại gần. Vừa quay lại chỗ thì bỗng nó giật mình. Hóa ra thằng lớp trưởng đã ngồi lù lù ở đó tự bao giờ, dây nối ổ điện cắt chéo bước chân của nó. Bực mình, nó xẵng giọng:

- Sao mày chắn chỗ tao? Mày nối từ ổ khác đi. Cái ổ dưới chân Lê kia kìa.

- Nhưng Lê cắm rồi. Tao không còn chỗ nào khác.

- Mày không nhìn thấy à? Nó là ổ chạc ba đấy. Cắm ở đấy!

Chưa kịp kết thúc câu nó bỗng thấy điện thoại kêu. Nhớ lại sáng nay có cú điện thoại nhỡ mà không biết của ai, nó vội vàng nhấc máy:

- Hallo!

- ….

- Hallo!

- Anh đây… Anh đã suy nghĩ kỹ lắm rồi… Anh không thể sống thiếu em…

Nó sững người…

Và nó choàng tỉnh. Hóa ra chỉ là giấc mơ. Nhưng cảm giác hụt hẫng cứ thế tràn về. Nó đã nghĩ rằng anh đã hoàn toàn chết trong tim nó, vậy mà giờ đây, chỉ một câu nói trong mơ cũng làm nó giật mình tỉnh giấc….

0 comments:

Post a Comment