Asian Night

Chả người nào muốn tổ chức Asian Night, phần vì chúng tôi cũng phải học nhiều, phần vì khách mời toàn là mấy bác đạo Hồi, nhìn đã thấy sợ chứ chưa nói gì đến nói chuyện với nhau. Cũng đã đôi lần chúng tôi “bị” các bác chặn giữa đường hoặc ăn nói những câu sàm sỡ nên đứa nào cũng hoảng… Thế nhưng InWEnt muốn thế, InWEnt muốn chúng tôi tổ chức một cái gọi là “Asian night” để giới thiệu về những cảnh vật thiên nhiên của chúng tôi và những phong tục tập quán mà chúng tôi có.


Bàn bạc mãi, cuối cùng mọi việc cũng đâu vào đấy. Ngoài ba nước Việt Nam, Indonesia và Philippines, chúng tôi còn có những người bạn đến từ Malaysia và Srilanka đến hỗ trợ. Họ cũng tham gia như trong ban tổ chức vậy. Chúng tôi có 1 tuần chuẩn bị, từ ý tưởng cho đến giấy mời cho đến việc toàn bộ công việc tổ chức cụ thể. Chả ai học hành, mà cũng chả có thời gian mà học hành. Vì chúng tôi không confirm số người dự, nên chúng tôi phải đảm bảo số người đến dự là đông nhất có thể. Vì thế, việc chuẩn bị giấy mời rất công phu, và cũng tốn nhiều thời gian nữa. Thực lòng chúng tôi cũng hồi hộp lắm, không biết có ai quan tâm không (vì đội Châu Phi tổ chức tiệc trước chúng tôi chả có ai đến dự cả!?!), nhưng cũng “hơi” tin tưởng rằng nhóm này có nhiều cô gái mà cô nào cũng … “xinh” cả, heheheh…


Không phụ lòng mong mỏi của chúng tôi, khách tham dự khá đông, phải hơn 40 người không kể đội chủ nhà. Đến bác Seiberlich, đại diện của InWEnt, cũng phải ngạc nhiên khi chúng tôi làm công phu đến thế, trang hoàng lộng lẫy thế, lại còn “chuyên nghiệp” nữa. Sau hơn 1 tiếng presentation của 5 nước, chúng tôi lên phòng ăn và nhảy múa tưng bừng. Chúng tôi nghe nói các bác đạo Hồi không thích nhảy múa, có ai mời họ đi nhảy, thế nào họ cũng từ chối. Chính vì thế, chúng tôi chỉ expect chúng tôi nhảy với nhau thôi. Ai dè, bác nào bác nấy nhảy hùng hục như ngựa, cực kỳ phấn khích, làm chúng tôi … sợ. Đội chủ nhà ép vào một chỗ, để cho các bác thoải mái nhảy, chỉ trừ khi bị “mời” nhảy cùng thôi. Cuối cùng, các bác cũng thấm mệt và ra về. Và đó mới là lúc chúng tôi tung hoành. Những người tưởng chừng như không bao giờ nhảy giờ cũng hưng phấn lạ kỳ. Từ bác Arnold già (Philippines) cho đến anh bạn đạo Hồi Agus (Indonesia) và cô bạn Rhea (Philippines), ai ai cũng làm cho mọi người trố mắt ngạc nhiên. Anh bạn người Malaysia thì làm cho chúng tôi cười hết biết, khá vui tính và nhảy cũng rất đẹp….


Còn các món ăn truyền thống thì sao? Ai cũng khen, vì hương vị khá đặc biệt. Đội Việt nam làm 2 món: xôi và nem rán. Nhưng cả hai món này đều là challenge đối với mấy chị em tôi. Vì sao lại thế? Vì bánh đa nem chúng tôi mang từ nhà đi đã hết. Chúng tôi mua phải bánh đa nem của miền Trung, cứng và rất dày. Chị em tôi phải ngồi thấm nước mãi bánh mới mềm ra. Nhưng được cái lại dai, dẫu có quăn queo cũng không rách. Lại còn nhân nem nữa chứ. Khách mời toàn là đạo Hồi nên chúng tôi phải thay thịt lợn thành thịt bò. May mà đến khi nếm thử bánh vẫn … ngon như thường! Còn xôi thì sao? Chúng tôi có ruốc, nhưng các bác đạo Hồi lại không ăn được ruốc. Chúng tôi bò ra làm vừng lạc. Có vừng, có lạc, có muối, nhưng không có chày cối giã. Nhà bếp cũng chả bao giờ dùng nên không mượn được. Chúng tôi qua cửa hàng Việt Nam tỏ ý mượn nhưng chị chủ hàng không muốn. Cũng dễ hiểu thôi, người ta bán hàng mà. Đến lúc cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi phải ra cửa hàng nói khó lại. May quá, chị chủ hàng không có ở đấy, mà chỉ có người họ hàng. Chắc họ nghe tôi nói thấy khổ tâm quá nên cho mượn … luôn, mà mượn hẳn hàng xịn đấy nhé, hàng để bán đấy. Mỗi tội nặng. Cối đá mà! May mà tôi đi tàu điện, không có thì chắc gì đã lê về được đến nhà!?! Chuyện vừng lạc coi như xong. Đến chuyện xôi. Ngâm gạo, đỗ thì không có gì khó. Nhưng không có chõ đồ. Mượn được nhà bếp cái gọi là chõ, thì lỗ của nó to quá, gạo đỗ vào lọt hết. Không được! Chúng tôi dùng tạm cái giá rửa rau có những khe hẹp. Lại một công đoạn bẻ tai giá. Cho xôi vào. Đặt xoong lên bếp. Bếp quá bé so với xoong. Bếp yếu. Xôi mãi vẫn là gạo. Chán. Lo. Chúng tôi chuyển sang nấu bằng nồi cơm điện. Không được như ý muốn, nhưng cuối cùng xôi cũng thành xôi. May quá cơ! Và, 3 đĩa xôi của chúng tôi hết vèo!


Asian night kết thúc, chúng tôi thở phào nhẹ nhõ. Và sáng nay, hầu như chẳng ai xuất hiện ở căng tin ăn sáng. Ngủ, ngủ và ngủ, đó là việc mà chúng tôi làm sáng nay.


Bây giờ thì tôi đi ăn đây. Đói quá rồi!

0 comments:

Post a Comment