Ban toi oi!




Bạn đã không đối với tôi như bình thường. Tôi biết lý do vì sao mà. Cả bạn cũng thế. Nhưng bạn hoàn toàn có thể làm khác, vậy mà bạn không làm được. Hôm nay, hình như tôi thấy bạn rõ hơn. Chợt thấy buồn!

Tôi đã hát rất nhiều, để tìm lại điểm tựa cho mình. Quê hương luôn cho tôi cảm giác thanh bình, bạn ạ. Những bài hát quê hương làm cho tôi đỡ nhớ nhà hơn, và thấy vững vàng hơn. Tôi nhớ ngày xưa, mỗi lần bị mẹ mắng, tôi toàn ngồi một mình, lục tìm những bài hát về mẹ và nghêu ngao…, dẫu nước mắt có tuôn rơi. Nhưng khi hát xong, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm lắm, hoặc chí ít cũng không nặng nề như lúc đầu…

Đó là lý do vì sao tôi yêu các bài hát Việt Nam đến thế, chứ không phải là những điệu disco hiện đại hay những nhịp điệu Salsa mà bạn vẫn thường thích… Nó đồng điệu với tâm hồn tôi, mang cho tôi sức sống, và nó là tôi.

Tôi sẽ hát bạn nghe, để bạn hiểu thêm về tôi và đất nước tôi, như tôi từng yêu quý đất nước bạn. Mong một ngày nào đó tôi có thể đùa vui với bạn như với tất cả các bạn khác. Bạn nhé!

0 comments:

Post a Comment