Giá mà...




Anh ngồi đấy, trước mặt tôi, thẫn thờ ... Thỉnh thoảng anh gượng cười mà khuôn mặt trĩu nặng ...


Anh và chị sắp ly hôn. Chỉ chờ đứa con lớn qua đợt thi đại học là mỗi người một ngả.


Mọi người đổ lỗi hết cho anh, rằng anh đã bỏ mặc gia đình đi biền biệt, rằng anh thiếu trách nhiệm với con cái, rằng anh không biết thương vợ vất vả ngược xuôi... Và còn rằng anh yêu một người con gái không bằng vợ...


Nhưng cái tảng băng chìm mới nguy hiểm. Vợ anh trói anh vào cái dây thòng lọng. Nếu ở gần thì cái dây còn chùng, lỡ mà giật ra xa là "dính chưởng" ngay. Chị muốn có anh tồn tại bên mình để giữ lại chút sỹ diện với đời, và cho con mình còn có bố. Nhưng trong tâm, chị đã bỏ mặc anh với đời.


Mỗi lần anh muốn trở lại bên chị, bên các con, chị lại không nói gì, không đồng ý, không sẻ chia. Chị vô tình đẩy anh ra xa hơn. Và anh đi thật! Anh không chỉ đi bằng con người, mà cả tâm hồn anh cũng dần lạnh cóng. Anh thấy cô đơn và lạnh lẽo.


Anh cần sưởi ấm lòng mình!


Và, người đàn bà đó đã sưởi ấm được lòng anh. Lẽ thường, con người ta khi được làm ơn thì sẽ nghĩ đến chuyện trả ơn. Và anh đã trả ơn người đàn bà đó. Hữu xạ tự nhiên hương, câu chuyện bay từ nơi núi non xa xôi về Hà nội.


Chị điên lên, làm mưa làm gió ở cơ quan anh. Chị gặp người đàn bà đó nói chuyện ... Và chị thúc cả em anh lên nói chuyện với người đàn bà đó.


Đã có lúc anh nghĩ phải làm theo cái đạo lý vốn dĩ xưa nay cho là đúng. Nhưng chuyện gì cũng phải cần thời gian, không thể như con búp bê muốn thì chơi, chán thì bỏ. Ngoài cái tình, anh còn cái nghĩa. "Món nợ" phải trả đè lên tâm tư suy nghĩ của anh.


Ở dưới Hà nội, chị càng "điên" khi anh không xử lý "dứt điểm". Những cuộc cãi vã cứ thế tăng lên, đẩy anh đến bước đường cùng. Thêm vào đó, công việc cơ quan trăm ngàn mối tơ vương. Anh chán nản và cảm thấy tuyệt vọng. Anh đã tìm cho mình một con đường ngắn nhất: LY HÔN. Đau đớn thay!


Cái kết cục này, người ngoài nhìn, cho rằng anh gây nên. Nhưng anh nói cũng có lý: Con người ta cái tình luôn luôn sinh ra. Cái tình mà không được đáp ứng sẽ đi tìm cái tình khác. Đâu đó trong cuộc đời sẽ có 1 mảnh vỡ mà nếu ghép với mảnh vỡ của mình lại tạo ra 1 vật thể tròn trịa. Dẫu rằng không biết cái mảnh vỡ kia "vô tình" hay "hữu ý" đến với mình, anh vẫn phải "đáp lễ" với người ta. Và còn điều này nữa, anh vì con cái nhưng không thể quên bản thân mình. Anh cần sống, chứ không cần tồn tại.


*************************************


Nhìn cái dáng gầy gầy và mái tóc bạc, tôi thấy thương anh, thương số kiếp một con người. Rồi đây, anh sẽ ra sao? Con cái anh sẽ ra sao? Cuộc đời không đơn giản như một cộng một bằng hai. Nếu chỉ nghĩ cho bản thân mình, con người ta trở nên ích kỷ. Nhưng nếu không nghĩ đến mình, cuộc sống lại chỉ là con số không. Thượng Đế tạo ra đàn bà và đàn ông để làm gì? Để họ yêu thương nhau và duy trì nòi giống. Nhưng để yêu thương nhau, mỗi người cần phải sống vì người khác. Nếu việc duy trì nòi giống là kết quả của một quá trình yêu thương, nòi giống đó sẽ có một tương lai tốt đẹp. Nếu lấy việc duy trì nòi giống là điều kiện để có tình yêu thương thì đó quả là một sai lầm lớn.


Âu cũng là bài học để đời cho tôi!

2 comments:

trang le said...

"Anh cần sống, chứ không cần tồn tại"
"Nếu chỉ nghĩ cho bản thân mình, con người ta trở nên ích kỷ. Nhưng nếu không nghĩ đến mình, cuộc sống lại chỉ là con số không"
********************************
Nhung triet ly tuong chung nhu rat de hieu nay lai vo cung kho khan phai ko chi?
Lam the nao de thay minh dang song chu ko chi ton tai?Lam the nao de nghi duoc cho nguoi khac va cho ca minh nua?Kho qua!

I-love-flamenco said...

Ranh gioi giua chung rat mong manh. Neu noi ve nguyen tac thi do la: tu do trong khuon kho!

Post a Comment