Thu thi chuyen ngay xua




Đây là tên anh đặt cho câu chuyện của mình, câu chuyện thấm đượm những ký ức về một thời chinh chiến, câu chuyện chưa kết thúc và cũng chẳng biết bao giờ kết thúc. Anh là một người viết văn giỏi, và cũng thường bắt bẻ về câu từ với tôi. Thế nhưng tôi biết có một vài, hoặc vài chục phần trăm trong câu chuyện của anh là viết về chính bản thân mình. Tôi muốn đưa lên để các bạn cùng đọc và suy ngẫm, dẫu rằng tôi chưa được anh cho "bản quyền"Image. Tôi đã học được rất nhiều bài học đắt giá từ anh, về cách sống, suy ngẫm và hành động. Còn bạn thì sao? Hãy đọc câu chuyện của anh nhé! Đây mới chỉ là phần 1 thôi.


---------------------------


Mười bảy tuổi, tôi cùng đám bạn bè háo hức viết đơn xin nhập ngũ. Thế là vào một ngày đầu mùa hạ năm ấy, đoàn xe tải chở đám tân binh chúng tôi tạm biệt miền thôn quê để đến với một vùng rừng núi. Khoảng 4 giờ chiều thì chúng tôi đến doanh trại huấn luyện. Ít phút sau đó, khi hầu hết bạn bè còn đang vạ vật vì mệt mỏi hoặc say xe thì tôi đã tót ra sân đá bóng. Trai tráng quê tôi vốn có truyền thống mê bóng đá và đá bóng cũng khá hay. Lần đầu tiên đá bóng ở một cái sân xa lạ nhưng tôi đã không làm hổ danh là một cầu thủ của quê nhà. Cánh cán bộ khung cứ tròn mắt nhìn tôi đá bóng. Có lẽ họ chưa bao giờ thấy một chú lính mới nào bạo dạn như tôi? Có gì lạ đâu nhỉ: bố tôi là lính, anh tôi cũng là lính, cạnh nhà tôi có cả một trường quân chính của tỉnh, hầu như chiều nào tôi cũng đá bóng với các chú các anh bộ đội. Lúc ấy cuộc sống lính tráng đâu có còn lạ lẫm gì với tôi nữa. Nhưng có một điều mà mãi sau này tôi mới hiểu: ngay từ trận đá bóng đầu tiên ấy, tôi đã được nhiều người yêu và cũng bị những người ghét. Từ ngày hôm ấy, tôi cùng bạn bè bước vào cuộc "ép xác thành nhân". Có biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của một thời làm lính với những gian nan vất vả mà phơi phới niềm vui.


Một lần, bọn tôi thấy có những bông hoa trắng xinh và thơm ngát giắt trên vành tai của mấy anh lính cũ. Hỏi ra thì mới biết đó là hoa ngọc lan. Thế rồi những ngày sau đó, bọn tôi cũng có hoa ngọc lan giắt tai, gói vào khăn tay, ép vào nhật ký ... Là những đứa con của một miền quê nghèo nên đám bạn bè tôi chẳng có tiền để đi quán. Chiều chiều mấy thằng dắt nhau hái ngọc lan và chọn một chỗ vắng trên đồi bập bùng cây ghi ta cũ cùng hát nghêu ngao. Đêm đêm lại bấm nhau dậy ra bãi cát tập những miếng võ ... mèo quào. Một năm sau ngày nhập ngũ, bọn chúng tôi được biên chế về những đơn vị kỹ thuật. Thật bất ngờ và vui vì cửa sổ của gian phòng của tôi ở lại ngay sát cây ngọc lan. Những đêm hè ấy, bọn tôi được tắm mình trong hương vị ngọt ngào của loaì hoa ấy. Một đêm trời nổi dông bão. Hôm sau thấy cây ngọc lan tả tơi cành gẫy lá rơi. Bọn tôi buồn buồn trong khi dọn dẹp hậu quả của trận bão. Nhưng thật là bất ngờ là chiều hôm ấy tôi bỗng phát hiện được một bông ngọc lan nhỏ nhắn, trắng xinh đang lấp ló thẹn thùng nép sau những chiếc lá tả tơi.


Thế rồi thời gian trôi đi. Đói nghèo buộc tôi phải thành kẻ tha hương. Trong cảnh đời lên voi, xuống chó, nếm trải phong trần, được cũng lắm mà mất cũng nhiều..., tôi trở thành kẻ rất trơ lỳ với cuộc sống. Một đêm hè khi về thăm Hà Nội, tôi dẫn mấy đứa nhỏ ra Lăng Bác chơi. Tôi bỗng sững sờ khi thấy một đôi trẻ cầm trên tay một cành có cắm nhưng bông hoa ngọc lan. Và hình như chỉ chờ có thế là biết bao những kỷ niệm xa xưa đạp cửa xông vào làm náo nhiệt cái tâm hồn hoang vắng trong tôi.

3 comments:

[deleted] said...

:D tha thiêt' đón cho*` phân` 2 !

Criss Oliva said...

Truyen ngan nhung ma hay that, ba chi lam em the`m ra lang Bac cho*i qua' :))

trang le said...

"...những kỷ niệm xa xưa đạp cửa xông vào làm náo nhiệt cái tâm hồn hoang vắng trong tôi..." doc ca doan em ko nghi rang se co cau "...dap cua xong vao...".Hay qua...Nghe dung chat linh chi ha?;)

Post a Comment