Ăn cắp

Hôm nay mình bị ăn cắp cái ví. Ở bệnh viện của quân đội, nơi có cảnh vệ canh gác khắp nơi. Không hẳn là không cảnh giác, nhưng kẻ ngay chả bao giờ bằng kẻ gian. Kiểu ai làm việc gì quen thì nghiệp vụ nhất định phải hơn thằng khác.
Mình đeo balo, nhưng khoác bên hông, tay vẫn giữ. Chỉ có duy nhất vài chục giây mình không giữ là lúc mình phải cúi người xuống khai tên tuổi với bạn đăng ký khám bệnh. Đó là lúc bạn trộm kéo khóa, móc cái ví mình để tận phía trong cùng của balo. Từ vị trí đăng ký này, mình bước 2 bước sang quầy nộp tiền, và phát hiện ra balo mở, ví không cánh mà bay. Việc đầu tiên mình làm là báo với cảnh vệ đứng sau khu đăng ký, nhưng cậu đó đã di chuyển đến vị trí khác. Mình báo với Trực ban để họ "lưu hồ sơ". Rồi mình đi quanh đó để tìm. Nói thực, đi để tự an lòng mình chứ hiếm khi bạn trộm còn đó để mình thấy được. May mà anh đã ở đó để đưa mình tiền. Sau cả nửa ngày chiếu chụp đủ thứ, mình ra về với đủ kế hoạch làm lại toàn bộ giấy tờ, từ chứng minh thư đến bằng lái xe, đến thẻ tín dụng hay thẻ ghi nợ, đến các loại thẻ khách hàng khác... Tính nhẩm ra, nhanh cũng phải mất đến 5-6 tháng mới có thể hoàn thành việc đổi mới này. Thế rồi, một cú điện thoại đã trả cho mình niềm vui. Bạn trộm sau khi móc toàn bộ tiền (để lại duy nhất tờ 500 đồng có hình đại bàng, là quà tặng của bạn mình và không thể tiêu), bạn ý mang cái ví của mình để vào trong cái mũ bảo hiểm rách, nhét ở khe cầu thang tầng 2 một khu chữa bệnh nội trú, cách nơi bạn ý ăn cắp chừng vài trăm mét. Người nhà bệnh nhân ở đó ra vào nhìn thấy hết, nhưng nghĩ là của bệnh nhân nào đó nên không sờ vào. Dù mình đã đi tìm khắp nơi, xông cả vào bãi rác, thùng rác y tế, toilet, ..., mình cũng không thể ngờ bạn trộm có thể vất lên trên đấy. Thế rồi, 1 bạn y sỹ tốt bụng thấy nghi ngờ đã cầm lấy, giở hết giấy tờ bên trong ra, (và rất may, có số điện thoại của mình trong đó), và gọi cho mình để nhận lại.
Mình thấy như trút được 1 gánh nặng, dù số tiền mất đi cũng khoảng nửa tháng lương. Mọi người an ủi rằng "Của đi thay người". Nhưng mình thấy đây cũng có thể là trải nghiệm để mình thấy biết trân trọng hơn những tình cảm của mọi người dành cho mình: là anh, người đã kịp thời đưa mình tiền để chữa bệnh và loan tin để mọi người tìm cách giúp mình tìm lại vật đã mất, là anh bác sỹ, sau khi nghe mình báo tin còn thấy thất thần, thậm chí còn viết sai cả chỉ định làm xét nghiệm, là anh supervisor, người còn bảo cả đồng nghiệp đến bệnh viện để hỗ trợ mình, là bác trông xe, cô nhân viên vệ sinh đã tận tình chỉ bảo mình những nơi có thể tìm đồ, là cô y sỹ đã tìm ra số điện thoại của mình và liên lạc lại với mình nhận đồ. Những tình cảm ấy, mình chẳng thể nào quên. Cám ơn bên đời vẫn còn nhiều người yêu thương mình đến thế.
Cũng là 1 bài học nhỏ cho những ai còn đi khám bệnh ở những bệnh viện công của Việt Nam.

1 comments:

Anonymous said...

Chỉ mất tiền là may rồi ...

Post a Comment