Chơi vơi

Đôi lúc thấy lòng trống trải vô cùng.
Như một cái hố sâu rơi chả biết bao giờ dừng. Như lúc máy bay bay ngang qua khu vực thời tiết xấu, hẫng một cái mà thót hết cả ruột.
Tự hỏi rằng mình không ổn ở chỗ nào. Nhưng không biết.
Lại hỏi rằng điều gì đã dẫn đến cảm giác này. Cũng lại không biết nốt.
Thấy một chị nói rằng "thấy mình chơi vơi trong cái bóng của mình", ngẫm cũng thấy đúng thật.
Phải làm sao để đừng thủng đáy, để biết đáy là đâu còn quay đầu đi lên chứ?
Không muốn khóc mà nước mắt cứ tràn ra...
Cuộc đời mong manh quá...
----------------------------------
chi and cubi

0 comments:

Post a Comment