Sinh nhật bạn đấy bạn ơi!

Lần đầu tiên xuất ngoại.
Nó không quá bỡ ngỡ vì đã có nhiều lần đi công tác trong nước. Đến sân bay, nó gặp cả đội cùng đi học. Toàn những người lớn tuổi cả. Nó vui vẻ nhập cuộc.
Sang đến nước bạn, xuống đến sân bay là khoảng 9h30 tối. Thêm 1 người nữa nhập cuộc mà lúc đầu nó cứ nghĩ là tây. Nói tiếng Anh chán chê rồi mới phát hiện ra bác này cũng con cháu cụ Hồ. Trên đường về trường, mấy bạn ban tổ chức cho cả hội ăn đêm ở 1 quán ven đường. Nơi học là 1 nơi hẻo lánh, bọn nó vẫn thường bảo nhau "chỗ này toàn vàng với thổ phỉ thôi". Thì trước kia đúng là như vậy. Sau này, khi khu vực này được Chính phủ can thiệp và tái thiết, dân trong vùng thậm chí để xe máy còn không phải khóa. Bạn nó bảo "Ở đây ai ăn cắp bị phát hiện ngay, vì dân cư thưa thớt nên ai cũng quen thuộc hết".
Không khí trong lành, yên tĩnh, rất thích hợp cho việc học. Người Việt Nam quen ngủ trưa, nên "đề nghị" này cũng được chấp thuận. Nói vậy mà có mấy ai ngủ. Ai cũng tranh thủ giờ đó để vào mạng, chat với người nhà hay bạn bè. Cô giáo dạy thì thật là ấn tượng. Có lẽ đó là lần đầu tiên nó được dạy những kỹ năng như thế. Ăn uống thì hơi tệ 1 tý, vì nó là đứa không ăn được đồ cay. Mà ở đây "không cay" nghĩa là cay xè. No way.
Trong đội chủ nhà có 2 bạn rất quý nó. 1 bạn thường vẽ vào vở nó những hình con mèo, cô gái cao cổ, ..., và dành cho nó những lời yêu thương. Ngày chia tay, bạn ấy còn dành cho nó 1 cái post khá đặc biệt, sau này khi không còn gặp nhau nữa vẫn tiếp tục gửi thư. Vẫn những dòng chữ vuông thành sắc cạnh, vẫn những lời nồng nàn yêu thương, nó cảm động lắm. Sau này, nó mơ hồ nhận ra hình như bạn là lesbian, nó "giật mình" nhưng cũng thở phào vì không có gì đáng tiếc xảy ra cả.
Một người bạn nữa thì lại rất mềm mại. Bạn chăm sóc nó gần như đến tận "chân răng". Nhớ lần nó đau bụng muốn chết (chắc là vì thức ăn không hợp), bạn ý lo lắng không kém gì nó, gọi loạn để nhờ giúp đỡ. Và bạn đã "tâm sự" với nó rất nhiều. Nhớ tối đó, bạn năn nỉ thế nào, nó không để bạn ngủ cùng. Nó gọi 1 cô bé sang ngủ cùng nó, và bạn ngủ phòng cô bé kia. Nhưng bạn không chịu. Nó bảo bạn về chỗ ngủ của bạn đi (đội chủ nhà phải ở khu khác, không cùng khu của nó). Thế mà sáng hôm sau nó phát hiện ra bạn đã đi lang thang cả đêm, không ngủ.
Ngày Tết nguyên tiêu, nó muốn đi chùa thắp hương, vì dân đó cũng thờ Phật. 2 đứa chọn ngôi chùa khá to ở đó. Trên đường vào, bạn bảo "Nếu 2 đứa cùng vào chùa thắp hương thì sẽ nên vợ nên chồng đấy". Nó cười, dù trong lòng cũng hơi lo lo, không hiểu niềm tin phật tử ấy có đúng với cả người ngoại quốc hay không. Ngày cả lớp đi chơi, nó ở nhà vì lại là "đau bụng". Khi về, bạn mua cho nó 1 viên đá đen, mà đến giờ nó vẫn giữ bên mình. Đứa em cùng đi còn "ghen tỵ" "sao mày không mua cho tao?".
Mấy tuần học rồi cũng qua. Ngày chia tay, nó khóc. Ấm áp tình cô trò. Ấm áp tình bè bạn. Với những kỷ niệm chẳng thể nào quên.
Đã nhiều năm trôi qua kể từ ngày ấy. Nó quen với việc 10h30 tối nào đó nó nhận được điện thoại từ bạn, huyên thuyên đủ điều từ công việc đến bữa ăn hàng ngày. Nó cũng quen với việc những cuộc hội thoại ấy hầu như chưa bao giờ kết thúc, đơn giản chỉ là bởi vì "anh hết xu". Nó cũng quen với việc nhận những "món quà" nho nhỏ nhưng đầy ý nghĩa "mà không hiểu sao anh biết mình thích" mỗi ngày sinh nhật. Nó đã từng nhủ thầm rằng "một ngày nào đó, nó sẽ tổ chức cho anh 1 bữa sinh nhật thật ấm áp tại nhà anh".
Nhiều biến cố xảy ra mà nó cũng như bạn không thể lường trước được. Có đến nửa năm nó như hóa điên vì không thể liên lạc được với bạn. Bạn đã lên chùa ở. Tránh xa trần gian. Có lẽ bạn lên chùa hóa giải niềm tin mà bấy lâu bạn hy vọng.
Hôm nay là ngày sinh nhật bạn. Bạn và nó, cả 2 đứa giờ đều quen mỗi năm viết thư 1 lần để chúc sinh nhật của nhau. Và nhớ về những kỷ niệm của "một thời xa vắng". Không hơn.
Mãi trong trái tim của nhau là như thế.
Happy birthday người bạn đặc biệt của  nó!
----------------------------------
chi and cubi

0 comments:

Post a Comment