Nghịch lý trong cuộc sống

Sáng nay đi ăn phở. Cửa hàng phở khá đẹp, rộng rãi, yên tĩnh, view tây, thực phẩm nhìn bày biện sạch sẽ. Nhân viên phục vụ cũng nhẹ nhàng. Bát phở mang ra trên 1 cái đĩa trắng lớn, kèm 1 đôi đũa ăn liền và 1 cái thìa khô ráo, sạch sẽ. Gia vị được đựng trong những lọ thủy tinh nhỏ, tất cả nằm trong 1 cái khay tre. Không rớt nước linh tinh. Không bụi bặm trên các lọ gia vị. Nào còn mong muốn gì hơn? Ấy thế mà còn. Vì mình chủ ý gọi bát không mỳ chính. Không mỳ chính, nước phở là nước hầm xương loảng toẹt, hầu như không có tý vị ngọt nào. 30 ngàn/bát là đắt hơn 1/3 so với các cửa hàng phở "bụi" rồi, chẳng lẽ phần chính của phở lại không khác biệt được hơn ư? Phần decor có ý nghĩa gì thì cái bản chất của nó không thay đổi?
Cũng tại cửa hàng phở, 1 cô bé xách vali ra, chào mọi người về quê. Ra là 1 cô bé giúp việc. Được mời "rơi" "ăn bát phở rồi hẵng đi", cô từ chối và cười ngượng bước đi. Chưa kịp nghĩ và phán đoán xem cô bé rời khỏi nơi này vì sao, thì xuất chị chủ nhà. Với vẻ hơi nhẹ nhõm, chị hắt ra rằng "Mình thuê nó để nó làm việc, chứ có phải để suốt ngày nó ngồi chơi, nhắn tin với buôn điện thoại đâu. Cứ để nó lại đây có mà điên". Nếu đúng như lời chị này nói thì có lý. Mới thấy rằng các cô bé cậu bé từ nông thôn đi lên thành phố kiếm việc làm, học hành thì hạn chế, văn hóa đô thị thì chưa kịp ngấm, tuổi thì còn lỡ nhỡ, kinh nghiệm sống thì thiếu, nhiều khi không biết mình là ai, không biết mình cần phải làm thế nào để xứng đáng với thu nhập và quyền lợi mà mình nhận được, đã thế, phương tiện truyền thông giờ đa dạng quá, "phổ biến" nhiều thứ quá, nhiều mặt hàng và dịch vụ "rẻ" quá, đâm ra họ "thoải mái" sống hơn, hưởng thụ hơn, hơn là sức lao động mà mình cần chính đáng bỏ ra.
Tối qua, nghe cô hàng xóm kể chuyện đi thăm con gái đang học nước ngoài. Có lẽ vì đã hứa với con không kể cho người "đáng được nghe", mà không kể thì bức xúc không chịu nổi, "trút" cho mình là thích hợp nhất. Chả là, cô bé đó được ở KTX với mức giá rất mềm là 300e/tháng, được nhà trường tiếp tục hỗ trợ hơn một nửa, chỉ phải nộp có 130 đồng thôi. Nguyên tắc là 1 thằng/phòng chừng hơn 10m2. Nhưng vừa vặn khi cô đến ở, 1 cô khác vừa "hết hạn được ở" xin ở cùng. Ở dấm dúi đấy, bảo vệ biết nó đuổi thẳng cổ. Đến tháng 7 này là hết hạn 2 năm cô bé thứ 2 được ở KTX. Thế mà cô bé 1 vẫn ở nhờ cùng, không một lần chia tiền nhà. Thậm chí, khi cô bé 2 hết hạn visa và về nhà thăm gia đình, cô bé 1 toàn quyền ở 3 tháng, trả cô bé 2 mỗi tháng 100 đồng. Nhưng cả 2 không biết, hoặc ít nhất cô bé 2 không biết, rằng hết hạn visa thì không được nhà trường hỗ trợ tiền nhà. Cô bé 2 cun cút trả đủ 900, thậm thụt nói điều đó với cô bé 1 nhưng không được "hỗ trợ" thêm đồng nào. Nói thêm về cô bé 1 một tý. Cô đó đã sang học được 4 năm, đang đi làm. Nghĩa là số tiền kiếm được nhiều hơn cô bé 2. Lại không ai thấy cô bé này ăn uống bao giờ, trừ khi có tiệc tùng. Nhà ở thì xin ở nhờ hết người này đến người kia, trong khi trung bình bên ngoài thuê 1 căn phòng hơn 10m2 hết khoảng 600e/tháng. Khi xin ở nhờ cô bé 2, nhờ có tính "phóng khoáng" của cô 2 mà cô 1 cũng thoải mái vứt đồ dùng cá nhân khắp phòng, ngủ chung với cô bé 1 trên 1 chiếc giường cá nhân 1m. Những đồ dùng chung trong căn hộ này, duy nhất có lọ nước gội đầu là của cô bé 1. Đó là cuộc sống giữa Paris. Kể câu chuyện trên để thấy rằng thực có một số người kỳ cục, kỳ cục đến nỗi chả biết phải mô tả thế nào.
Sáng nay tham dự 1 buổi báo cáo của tư vấn trước lãnh đạo. Lãnh đạo cảnh báo tư vấn trình bày ít thôi, để tiết kiệm thời gian, nhưng cuối cùng lãnh đạo nói nhiều đến nỗi cuộc họp dự kiến 1 tiếng kéo dài hơn 2 tiếng. Tư vấn nói về kỹ thuật truyền thông gián tiếp thì lãnh đạo say sưa với các công trình trực tiếp. Tư vấn xin lãnh đạo lựa chọn và phê duyệt 1 phương án thì lãnh đạo quan tâm đến tầm vĩ mô, "không đề cập chi tiết". Không chi tiết thì tư vấn không biết đi đường nào, không hoàn thành báo cáo và không lấy được tiền. Còn doanh nghiệp thì không biết đường nào để triển khai. Thật là khó nếu nhận thức không bắt đầu từ bên trong.
***************
Cuộc sống có vô vàn nghịch lý, nhưng hầu như tất cả những nghịch lý ấy đều xuất phát từ con người, nhiều cái mình biết có thể cười khẩy, nhiều cái khóc trong lòng. Có phải bởi vì ai cũng muốn người khác hoàn hảo như mình mong muốn không, nhưng bản thân lại chỉ thích sống như mình đã từng?

----------------------------------
chi and cubi

0 comments:

Post a Comment