Tản mạn...


Cuối tuần trước mình đưa mẹ về Kim Liên lấy lương hưu cho bố và thăm vợ chồng cô Đồng. Nghe nói cả 2 cô chú bị bệnh. Mà đúng thật. Cùng tai biến mạch máu não. Ngày xưa cô đẫy đà bao nhiêu, giờ trông như cái xác không hồn bấy nhiêu. Khuôn mặt dù có cố gượng cười đến mấy cũng không che lấp vết gãy của cuộc đời. Cô trẻ hơn mẹ đến hơn chục tuổi mà giờ đầu tóc bạc phơ. Chỉ chạm nhẹ đến nỗi đau là vì sao cô ra nông nỗi này là cô lại khóc. Lại không dám hỏi thêm điều gì. Lại phải nói sang những câu chuyện vui. Rồi thế nào đó mà đưa cô về thực tại, cô lại khóc. Nước mắt của người bất lực. Chú Điều cũng do béo quá, cholesterol nhiều dẫn đến tai biến mạch máu não. Nhưng chú thì vẫn béo thế. Một tay chống nạng tập đi. Có 2 đứa con gái thì đều không sung túc gì. Thậm chí thằng út còn đi làm phải hỗ trợ chị một ít. Một đứa thì làm nghề họa sỹ, may mới bán được tranh. Tự nhiên mình thấy xót xa. Nhớ ngày xưa khi hàng xóm ai cũng ganh ghét với nhà mình, có mỗi nhà cô Đồng lầ tử tế nhất. Nhớ bữa cơm trưa phải ăn chay, xin bố ít đường bố cũng không cho, cô là người cho dưa và nói "để chiều về cô bảo mẹ". Cũng nhớ cái lần cả tầng 1 khu tập thể muốn phá vỡ bức tường hành lang để lấn chiếm ra bên ngoài, ngăn đường đi tập thể, chặn mất đường nhà mình xuống bếp, chú Điều cũng vì ham mà phản đối nhà mình. Thế là tình hàng xóm, chị em cũng rạn nứt từ đấy. Rồi câu chuyện người lớn cũng lan sang cả trẻ em. Mình ghét 2 chị em nhà cái Nam. Mà cái Nam cũng ghét chị em mình. Nhớ cả đến việc năm lớp 9, mình đã biết bọn lớp B (lớp cái Nam) đi theo mình để đánh, mặc dù chả có lý do và quan hệ gì, chỉ vì "ghét con Giang". Mình đã đi cùng cái Chiều về. Nghĩ thế nào mình rẽ qua B5B để đi về một mình. Đúng là con mồi béo bở cho chúng nó. Việc gì đến đã đến. Mình bị quây bởi 5-6 đứa con gái lớp B, trong đó có cái Nam. Uất ức, mình tung cặp sách quay mấy vòng tròn, chúng nó cũng sợ. Mình còn nhớ rõ đó là chỗ đầu B3, trước cửa hàng bán nước. Chúng nó cũng đánh hôi mình được một ít. Nhưng hình như có người lớn nói. Thế là chúng nó thôi. Hôm ấy về nhà, mình vừa kể với mẹ vừa khóc. Mẹ sang nói chuyện với cô Đồng. Mẹ sang cả nhà cái Hương (B7) để tố giác với mẹ nó. May mà việc ấy xảy ra chỉ có 1 lần. Rồi mùa hè cũng đến và mình tạm biệt B4 tuổi thơ...

Đến giờ mình lại nghĩ đến việc liệu có thể tìm giúp cái Nam việc gì... Nghĩ thế thôi nhưng chưa chắc đã làm, vì ko biết liệu người ta có hoan nghênh không... Chỉ thấy thương cô chú. Dẫu có nhiều tiền bây giờ cũng chẳng mua lại được sức khỏe... Đúng là đời con người ta chẳng biết thế nào. Có lẽ cứ sống hết mình thôi.

Về đến Kim Liên cũng được nghe câu chuyện chị Hương nhà cô Lụa. Chị Hương cầm tinh con rắn, như mình. Yêu anh đồng nghiệp của mình mấy năm, cuộc tình lên voi xuống chó rồi cuối cùng cũng quyết định lấy. Lấy xong được vài tháng chị quyết định vào Nam công tác. Ngày ấy, mình cứ nghĩ có thể do ViR điều chị vào Nam. Nhưng rồi lâu lâu cũng thấy lạ. Anh Tiến thì suốt ngày thấy chơi game, tối ngày, hết giờ không về nhà. Thì ra họ đã divorce. Sau 3-4 năm, giờ chị mới trở ra Hà Nội. Nghe cũng hơi buồn mặc dù có thể hiểu được câu chuyện từ lâu... Thế mới biết cố lập gia đình là một điều sai lầm, mặc dù ai cũng cố tin tưởng rằng những rạn nứt đó sau này sẽ được bù đắp.

Về Kim Liên còn gặp cô Huệ, lại kể lại câu chuyện ngày xưa mẹ sốt gần 42 độ được cô Huệ cứu thế nào. Lúc ấy, chân tay mẹ cứng đờ. Mồm cũng cứng đờ. Trong lúc gọi cấp cứu, cô Huệ nhanh trí về lấy nước "tè" của anh con giai (lúc đó còn bé) sang cho mẹ uống luôn. Rồi lấy nước đó pha gừng đánh gió. Nếu lúc ấy không có cô Huệ chắc mình chả còn mẹ cho đến tận bây giờ. Những ơn ấy mẹ chả bao giờ quên, và mình cũng thế.

*********

Những câu chuyện cóp nhặt của quá khứ đã tạo nên mình ngày hôm nay. Mình trân trọng nó và xin đặt nó vào góc nhỏ trái tim mình.

0 comments:

Post a Comment