Gio ong...




Thế là hôm nay con lại về giỗ ông… Chẳng hiểu sao lần này con lại nhớ về ông nhiều thế? Có phải chăng vì trời mưa giá rét, như cái ngày mà ông mãi mãi rời xa? Dẫu chưa một lần được nắm tay ông, nhìn vào mắt ông, nhưng hình ảnh ông hằn sâu trong trái tim non nớt của con trẻ. Có phải vì thế hệ thứ ba vẫn mang vầng trán của ông, vẫn khuôn mặt của ông, cái giống “chim ri” như người đời vẫn gọi?

Mẹ lại kể chuyện ngày xưa, ngày ông mất. Ông mất trước ngày ông Công, ông Táo một ngày, vậy là 2 ngày trước khi con đầy 2 tuổi. Mẹ nhận được điện của nhà lúc ông đã yên nghỉ dưới mồ. Sắp xếp đồ đạc và mọi thủ tục xong xuôi, cả nhà con ra Bến Nứa đón xe khách. Giáp Tết rồi, xe không còn nữa. Cả nhà lại lếch thếch lôi nhau ra bến tàu thủy. Trời mưa như trút nước, cái rét căm căm lan hết cả tuổi thơ con. Mua được vé từ trưa mà 2h sáng hôm sau tàu mới chạy. Cả nhà con phải ngồi trên sà lan, đầu đội áo mưa, trông như lợn con. Khổ vậy mới càng thấm thía nỗi đau mất cha của mẹ. Con ngày đó nhỏ quá, chưa biết gì, thế nhưng cả đời vẫn không thể nào quên đôi chân bé tý lấm trong bùn đen lúc ra mộ ông… Nhà mình sát bờ sông Luộc, nhưng tàu chỉ dừng ở thị xã. Con đường đầy bùn đen phía trước hút theo cả tấm thân gầy guộc của mẹ. Bốn cái bóng, hai lớn, hai con, cứ chúi đầu về phía trước mà đi. Chị Quỳnh bốn tuổi, còn tự đi được. Con chưa tròn hai, bước đi mà đôi chân nhỏ cứ líu ríu vào nhau. Mẹ thì động viên, con thì cứ nằng nặc đòi bế…

Nhà con về đến nhà bác Bích thì cũng đúng lúc nhà bác ở quê lên, sau giỗ ông 3 ngày. Chị em ôm nhau khóc lặng đi. Còn đau gì hơn khi ông mất, mẹ con không được thấy, không được ôm, không được đưa ông về nơi chín suối? Chỉ cách nhau có 80 cây số mà phải đến 3 ngày giỗ ông mẹ con con mới được về thắp cho ông nén nhang suông…

Mẹ kể rằng ông hiền lắm. Ông thương đứa con gái bạc mệnh xa quê, lầm lũi với bao truân chuyên của cuộc đời. Ngày mẹ con đau đớn nhưng kệ đời, ông khóc sưng cả hai mắt. Bác phải điện cho mẹ về. Ông thương mẹ mà quằn quại cơn đau. Mẹ thương ông mà chấp nhận số phận. Cuộc đời mong manh mà con người phải đánh đổi nhiều thế hả ông?

Con đã khóc khi nghe mẹ kể ngày ông bị lòa, ông thường ra vườn nhổ cỏ để ăn. Thế mà ông vẫn nhắc mẹ con, người duy nhất ông tin tưởng giao cho việc pha ấm nước chè mỗi sáng ông dậy. Mẹ bảo duy nhất một lần mẹ bị đòn roi của ông, đó là lần đi gánh hàng hộ bác Bích mà bị ấm ức. Mẹ bảo ông đánh là vì dù bác sai thế nào, bác vẫn là chị của mẹ và khi bác nói mẹ vẫn phải nghe… Bao nhiêu những chuyện cỏn con ấy… gom lại trong con hình ảnh và cuộc đời của ông.

Hôm nay mẹ lại khóc khi đứng trước ban thờ ông, mẹ cầu cho ông an lành nơi chín suối, phù hộ độ trì cho gia quyến con được yên bình. Còn con, ông ơi, với con, hình bóng ông vẫn luôn trong trái tim con, ông vẫn luôn đâu đây, chở che cho mẹ con con trên mọi ngả đường của cuộc sống. Con yêu ông nhiều!

0 comments:

Post a Comment